"May mà Dật Phong đã trở về!" Mộ Thể Trung mất kiên nhẫn ngắt lời bà ta: "Nếu không thì công ty Mộ Thị đã đổi chủ rồi! Bà, người phụ nữ này, tôi nhìn thấy bà là tôi không an lòng nổi!"
Vạn Hương lập tức rơi nước mắt.
Bà ta lấy ông ta bao nhiêu năm, chưa từng hài lòng, bây giờ bị Mộ Thế Trung chỉ trích như thế, bà ta che miệng, định khóc một trận đau khổ.
"Ra ngoài!" Mộ Thế Trung bảo bà ta.
Vạn Hương đi ra ngoài, bà ta cũng đi ra khỏi biệt thự ở sườn núi luôn.
Mắt thấy sắp đến tết rồi, bà ta nhìn con đường dưới chân núi, giăng đèn kết hoa, bầu không khí náo nhiệt.
Nhưng mà, từ trước đến nay con người bà ta luôn thích yên tĩnh.
Bà ta rất ít khi đi ra ngoài.
Hôm nay, bà ta chăm sóc tỉ mỉ cho Mộ Thế Trung, bà ta rất muốn công ty tốt lên, nhưng lại bị Mộ Thể Trung mắng té tát!
Bà ta cũng không biết đi đâu nữa!
Bà ta nhìn ánh đèn nê ông lấp lánh trên đường, còn có những bóng hình vội vã, bên trong cửa hàng các tiểu thương đang rao hàng, không dứt bên tai.
Ở phía trước có một quán trà sữa, bà ta lạnh lắm, bà ta muốn đi uống một cốc trà sữa.
Sau khi gọi đồ uống, bà ta lại nhận ra là mình không mang tiền.
"Xin lỗi, tôi..." Vạn Hương rất xấu hổ: "Tôi không mang tiền!"
"Có điện thoại không?" Nhân viên phục vụ nói với bà ta: "Quét wechat thanh toán rất thuận tiện."
"Tôi cũng không mang!" Vạn Hương không biết mình sẽ đi ra ngoài lâu như này, nên bà ta không mang theo gì hết: "Xin lỗi, thật ngại quá..."
"Tôi thanh toán cho!" Mặc Sơ đi vào trong cửa hàng, cô nói: "Cho tôi một cốc hương sô cô la."
Cô thanh toán, rồi đưa trà sữa cho Vạn Hương: "Bà Mộ.."
Vạn Hương nhận lấy: "Cảm ơn cô, bà Quyền... mỗi lần tôi chật vật, may mà có cô.."
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn bà ta, bà ta lạnh đến nỗi run cầm cập, đang là mùa đông, bà ta ra ngoài cũng không mặc áo khoác dày nữa!
OC
"Không sao, một cốc trà sữa thôi mà, cần gì phải khách sáo như vậy?" Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Lát nữa uống trà sữa xong, tôi đi cùng bà sang đối diện mua một chiếc áo khoác!"
"Không cần!" Vạn Hương nói: "Lúc nữa là tôi về rồi!"
Mộ Thế Trung có mắng bà ta đi chăng nữa, thì đó cũng là nhà của bà ta!
Bà ta vẫn phải trở về.
Mặc Sơ nhìn thấy hai mắt bà ta đỏ bừng, cô nghĩ có khả năng là bà ta đã chịu uất ức: "Lát nữa tôi đưa bà về!"
"Không cần đâu!" Vận Hương vội vàng lắc đầu, bà ta cảm thấy như thế cũng không công bằng với Mặc Sơ, vì thế bà ta nói: "Bà Quyền, tôi biết cô là người tốt, nhưng mà, hình như nhà họ Mộ và nhà họ Quyền có hiểu lầm trên chuyện làm ăn, mặc dù giữa tôi và cô không có gì, nhưng, đám đàn ông lại không nghĩ như vậy..."
Mặc Sơ nhìn bà ta: "Thế giới của đàn ông, chúng ta không hiểu! Nhưng nếu chúng ta đã gặp nhau rồi, vậy thì không cần nói về bọn họ."
Vạn Hương gật đầu.
Sau khi hai người uống trà sữa xong, Mặc Sơ kéo Vạn Hương đi tới cửa hàng quần áo ở đối diện, mua một chiếc áo khoác dày chống rét cho bà ta.
"Tôi về nhà, tôi sẽ chuyển khoản lại cho cô." Vạn Hương nói: "Bà Quyền, cảm ơn cô!"
"Gọi tôi là Mặc Sơ đi!" Mặc Sơ thản nhiên nói: "Giữa chúng ta, cũng không cần câu nệ gọi nghiêm túc như thế!"
"Được!" Vạn Hương gật đầu: "Cô cũng có thể gọi tôi là chị Hương giống Ngạn Hạo."
"Chào chị Hương!" Mặc Sơ nói: "Thế chiếc áo đó coi như là quà gặp mặt nhé! Tôi gọi taxi cho bà, bà về cẩn thận!".
Vạn Hương vô cùng cảm kích, bà ta ngồi lên xe, Mặc Sơ đưa tiền cho tài xế.
Sau khi chiếc xe đi được một đoạn đường, thì lại dừng lại bên đường.
Vạn Hương đi xuống xe: "Mặc Sở, tôi vẫn chưa hỏi cô, muộn thế này rồi sao cô còn ở trên đường một mình?"
"Tôi tùy tiện đi vậy thôi, dạo này công việc áp lực lớn, tôi đi cho khuây khỏa, tìm linh cảm” Mặc Sơ nói: "Lát nữa tôi cũng về! Chị Hương, muộn lắm rồi, chị mau đi đi!"
Vạn Hương gật đầu: "Tôi biết, con người tôi không có bản lĩnh gì, nêu cô mà bị uất ức, thì tôi cũng không giúp được gì cho cô, nhưng, cô mà có tâm sự, thì cô có thể thổ lộ với tôi, nói ra được sẽ tốt lên nhiều."
"Được!" Mặc Sơ tiễn bà ấy lên xe.
Còn cô thì đi trên đường, xuyên qua một con ngõ, đi qua một cửa hàng rồi lại một cửa hàng nữa.
Ma nơ canh đứng trong tủ kính, bày ra dáng người xinh đẹp.
Cô bỏ tay vào trong túi quần, tâm trạng cũng như trời đông này, lạnh thấu xương.
Khi cô đi đến một ngã tư đường, cô nhìn thấy một đứa bé khoảng năm sáu tuổi đang khóc.
Cô bé gọi: "Mẹ ơi... mẹ ơi..."
Người đi đường cũng không biết đứa bé này tới từ đâu!
Mặc Sơ đi qua, ngồi xổm bên cạnh đứa bé: "Bạn nhỏ, cháu tên gì? Bố mẹ cháu sống ở đâu?"
"Mẹ cháu bảo, bố cháu ở trên trời, đang nhìn bọn cháu." Bạn nhỏ chỉ lên bầu trời: "Hôm nay mẹ đi ra ngoài, vẫn chưa về..."
Mặc Sơ nghe ra, ý của người mẹ là, bố của đứa bé này đã qua đời rồi.
"Mẹ cháu tên là gì?" Mặc Sơ thấy đứa bé chạc tuổi các con mình, nên không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Cô bé nói không ra, Mặc Sơ đành phải gọi điện báo cảnh sát, xin cảnh sát giúp đỡ.
Bọn họ đưa đứa bé về sở cảnh sát, nhập tên của đứa bé vào tư liệu, thì mới biết, bố của cô bé chết trong vụ thi công tuyến tàu điện ngầm, người mẹ hôm nay đi biểu tình, bị bắt lại rồi.