Anh vẫn luôn không nói về chuyện này, cô cũng không dám giải thích thêm gì nữa.
Quyền Đế Sâm đứng dậy, đi ra ngoài.
Mặc Sơ cũng rời khỏi phòng, sau khi hai người ra khỏi thang máy thì tài xế cũng lái xe tới.
"Lên xe!" Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ một cái.
Mặc Sơ ngồi ở hàng ghế sau, Quyền Đế Sâm cũng không nói sẽ đi đâu, đương nhiên cô cũng không hỏi.
Quyền Đế Sâm đến cục giao thông một chuyến, lấy video giao thông vào sáng nay, sau khi thấy được xe của Tư Vĩ Phàm thật sự có đến dưới lầu Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
Hơn nữa còn có hình ảnh Tư Vĩ Phàm đè Mặc Xe lên cửa xe mình.
Mặc Sơ nhìn anh, anh đang muốn điều tra nguồn gốc của những bức ảnh sao?
Lúc này, Quyền Đế Sâm cũng nhìn về phía Mặc Sơ.
Mặc Sơ lập tức nói: "Là do anh ta nói đến tìm tôi vì chuyện công việc, bảo tôi xuống lầu, tôi thật sự không làm gì cả! Tổng giám đốc Quyền..."
Cô biết bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận hình ảnh tình cảm của vợ mình với người đàn ông khác, huống chi Quyền Đế Sâm còn là một nhân vật có quyền có thế, có thể dùng một tay che trời!
Thế nhưng chính cô cũng cảm thấy những lời giải thích của cô không có tác dụng gì!
Quyền Đế Sâm không nói gì, sau khi anh xác nhận xe của Tư Vĩ Phàm thì nhanh chóng bảo tài xế đưa Mặc Sơ đến công ty.
Đến dưới lầu Công ty tổ chức hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu, Quyền Đế Sâm xuống xe, anh dùng ánh mắt nhạy cảm quét nhìn xung quanh một lượt rồi định rời khỏi đó.
Mặc Sơ dõi mắt nhìn anh, anh rời đi mà không nói lời nào.
Anh đang tức giận sao? Cô nên làm gì bây giờ?
Cuối cùng ai là người đã làm những chuyện này? Tại sao luôn muốn hãm hại cô?
Thế nhưng Mặc Sơ cũng không hề tức giận, cô là người trong sạch.
Mặc Sơ vừa về đến công ty, điện thoại di động của cô lập tức vang lên.
Cô nhìn thấy là điện thoại của mẹ nuôi gọi tới, trong lòng cũng biết Mặc Chiêu Đệ đã nói gì rồi.
"Mẹ..." Mặc Sơ gọi bà ta một tiếng.
Trần Chân Dao chanh chua khắc nghiệt nói: "Không gọi điện thoại cho mày là mày không biết đường về nhà luôn à? Sao hả? Cánh cứng cáp rồi là có thể bay luôn sao, cũng không thèm để ý đến bố mẹ nuôi nữa đúng không?"
"Gần đây công việc của con thật sự rất bận!" Mặc Sơ khổ sở lên tiếng.
"Tao biết, hôn sự của Tổng giám đốc Quyền chứ gì!" Sau khi Trần Chân Dao châm chọc một câu thì đột nhiên lên tiếng: "Tao đã nấu canh rồi, mày cực khổ như thế, tối nay về nhà uống một chút canh đi!"
Không cho phép Mặc Sơ từ chối, Trần Thật Dao cũng nhanh chóng cúp điện thoại.
Mặc Sơ cười khổ một tiếng, xem ra người nhà họ Mặc đã bắt đầu hành động, lần này Mặc Chiêu Đệ đã quyết tâm muốn bắt lấy Quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ bận rộn đến tận lúc tan làm, sau đó cô nhanh chóng ngồi xe đi tới nhà họ Mặc.
Sau khi cô đến, bố mẹ Mặc đều đã có mặt trong phòng khách, Mặc Đại Thăng đang im lặng hút thuốc, Trần Chân Dao đang táy máy chiếc áo dài mà bà ta vừa đặt may.
"Ông Mặc, chờ tới ngày Mặc Chiêu Đệ lập gia đình, chúng ta hãy tổ chức một hôn lễ to lớn làm toàn thế giới đều biết, tôi sẽ mặc chiếc áo dài màu hồng này!" Trần Chân Dao ảo tưởng về ngày đó: "Nhưng mà gần đây tôi hơi béo, tôi phải giảm cân thì mới có thể mặc được..."
"Bố, mẹ, con về rồi đây!" Mặc Sơ đặt túi xách xuống, cô đã mua một ít thuốc bổ cho mấy người lớn, đặt xuống sàn nhà.
Mặc Đại Thăng luôn là một người ít nói, thế nên lúc này ông ta chỉ gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Trần Chân Dao là một người nói nhiều, thế nhưng lại chỉ nói mãi không dứt mà không nói vào trọng tâm.
"Mặc Sơ, bây giờ con chịu trách nhiệm sắp xếp hôn sự của Tổng giám đốc Quyền. Nếu như thành công thì sẽ rất nổi tiếng đấy!" Trần Chân Dao gọi cô tới sô pha ngồi xuống: "Chuyện tốt như thế đương nhiên phải ưu tiên trước cho nhà họ Mặc chúng ta, con nói xem có đúng không?"
"Mẹ, con thật sự không thể quyết định được!" Mặc Sơ khó khăn lên tiếng: "Chính Tổng giám đốc Quyền mới là người quyết định chuyện này!"
Trần Chân Dao hừ một tiếng: "Chuyện ra sao đều do mình hành động tế nào. Con không biết sao, Chiêu Đệ xinh đẹp, hơn nữa còn dịu dàng và ấm áp. Trình độ học vấn cũng cao, là người thích hợp nhất với Tổng giám đốc Quyền."
Mặc Sơ ngạc nhiên, Mặc Chiêu Đệ đẹp mà đẹp cái gì chứ? Người đẹp hơn cô ta có mặt ở khắp nơi? Hơn nữa cô ta dịu dàng chỗ nào? Một câu nói không đúng, không hợp ý cô ta thì cô ta lập tức công kích người ta. Cô ta tốt nghiệp đại học mà được xem là học vấn cao sao? Bây giờ sinh viên có mặt đầy đường rồi!
"Con gọi Tổng giám đốc Quyền đến nhà chúng ta dùng cơm đi!" Trần Chân Dao không nhịn được ảo tưởng. Cứ như thế nhà họ Mặc của họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với Quyền Đế Sâm, còn sợ không bắt được chuyện hôn sự này sao?
"Dùng cơm ư?" Mặc Sơ sững sờ, Quyền Đế Sâm cũng không phải là người mà cô muốn gọi là được. Huống chi rõ ràng trong chuyện này có bẫy, sao cô có thể tính kế anh được chứ?
"Đúng thế!" Trần Chân Dao cười tươi như hoa, trông như bố mẹ vợ sắp gặp con rể của mình.
Mặc Sơ không đồng ý, cô lắc đầu: "Mẹ à, con thật sự không thể chi phối quyết định của Tổng giám đốc Quyền!"
"Suy cho cùng thì cũng là do mày không muốn làm!" Trần Chân Dao tức giận, bà ta nhanh chóng cầm lấy cây chổi lông gà đánh người Mặc Sơ!
"Mẹ à..." Mặc Sơ không kịp né, cảm giác đau đớn từ sau lưng truyền tới.
Trần Chân Dao còn đánh vào bụng của cô: "Mày là một con đàn bà không biết xấu hổ, trước kia chưa lập gia đình mà đã sinh con. Bây giờ lại leo lên giường của Tổng giám đốc Quyền đúng không? Mày lại mang thai con của cậu ấy, mày vừa có thủ đoạn vừa có lòng dạ thâm độc! Đáng lẽ đó là hạnh phúc của em gái mày, thế mà hết lần này tới lần khác mày lại cướp đi! Mày đã có con rồi, thế mà còn không biết xấu hổ cướp mất hạnh phúc của người khác nữa sao?"
Mặc Sơ lui ra sau mấy bước, nhìn chằm chằm vào bà ta: "Mẹ, mẹ và bố nuôi con lớn, con thật sự rất biết ơn hai người. Thế nhưng con không hề lên giường của Tổng giám đốc Quyền, cũng không mang thai con của anh ta. Mọi thứ đều là tin đồn nhảm của người khác, Con đã nhận đơn này của Tổng giám đốc Quyền, cũng hy vọng mình có thể hoàn thành công việc. Chiêu Đệ đã đến gặp Tổng giám đốc Quyền, thế nhưng Tổng giám đốc Quyền cũng đã từ chối em ấy. Còn con cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao có thể làm dao động quyết định của Tổng giám đốc Quyền chứ? Còn nữa, từ trước tới giờ con chưa từng có ý muốn cướp mất thứ gì của Chiêu Đệ, bao gồm cả đàn ông!"
Trần Chân Dao đuổi theo định đánh cô tiếp: "Nếu như không phải do mày thì chắc chắn Tổng giám đốc Quyền sẽ thích Chiêu Đệ! Đều là do mày quá lẳng lơ!"
Khi còn bé, Mặc Sơ vừa gầy vừa nhỏ, trông như một con vịt xấu xí. Thế nhưng sau khi trưởng thành, cô lại vô cùng xinh đẹp, cho dù có mặc quần áo cũ, vải thô cũng khó mà che được sự xinh đẹp trời sinh của cô.
"Mẹ à..." Lúc này, Mặc Sơ lạnh lùng lên tiếng: "Mẹ có biết tình hình hiện giờ của Trương Thịnh Tùng không?"
Trần Chân Dao sững sờ một chút, lúc bà ta còn chưa rõ thì Mặc Sơ đã nói tiếp: "Bởi vì báo án giả mà ông ta bị tạm giam nửa tháng, hai cảnh sát đánh con không chỉ mất chức mà ngay cả cục trưởng cục cảnh sát cũng bị cắt chức."
Trần Chân Dao vừa nghe vậy, cũng không dám đánh tiếp nữa. Phải biết rằng, Mặc Sơ có thể thoát khỏi án oan, hơn nữa còn nhận được một đơn nghiệp vụ lớn của Quyền Đế Sâm, nếu không có người làm chỗ dựa cho làm sao cô có thể làm được?
"Tao... tao..." Trần Chân Dao bị Mặc Sơ dọa sợ, bà ta vứt cây chổi lông gà trên tay xuống: "Mày không gọi cảnh sát đến bắt tao đấy chứ?"