Có một kiểu người, không cần nói cũng có thể cảm nhận được khí tràng mãnh liệt cuồn cuộn trong lồng ngực anh.
Không thể nghi ngờ, Quyền Đế Sâm chính là kiểu người như thế.
Khi Mặc Sơ cố gắng rụt người về trong góc, Quyền Đế Sâm cũng chưa từng thấy cô sợ anh như thế này!
Lúc này, chiếc xe đã chạy về phía vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Sau khi Quyền Đế Sâm xuống xe, Mặc Sơ có thể không xuống sao?
Thật sự là cô không muốn xuống!
Quyền Đế Sâm xoa thắt lưng, đứng ở cạnh cửa xe, chờ cô xuống xe.
Kết quả, Mặc Sơ chỉ quay đầu đi, nhìn cảnh sắc bờ biển bên ngoài xe.
Quyền Đế Sâm lo cô dầm mưa bị lạnh, anh đưa một tay ra kéo cô, khi Mặc Sơ đang muốn giãy dụa, anh trầm giọng nói: "Em hy vọng hai con không nhìn thấy em sao?"
Trong nháy mắt, Mặc Sơ yên luôn!
Quyền Đế Sâm là loại người gì? anh chính là người đàn ông có thể bắt chẹt cô trong tay bất cứ lúc nào!
Con là hai cục cưng của cô, cô có thể không cần gì hết, nhưng cô không thể không cần con!
Tất nhiên là cô cũng không hy vọng, các con không nhìn thấy cô!
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh, cuối cùng cô nói: "Em tự đi!"
Cô có hơi yếu ớt, lúc này cô cũng đang chảy nước mũi, cô đi xuống xe, kiên cường đứng thẳng lưng, cô tự nói với mình rằng, cô phải mạnh mẽ lên.
Quyền Đế Sâm thấy trái tim cô cách mình càng ngày càng xa, nắm tay anh khẽ siết chặt, nhưng anh không có nói gì.
Hai người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, Tần Thời và Bạch Tử đang uống trà.
Tần Thời thấy hai người về nhà đều ướt nhẹt, ông ta vội vàng đứng lên rồi nói: "Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để cảm lạnh! Cơm của hai đứa, chú vẫn để còn nóng đấy!"
Bạch Tử thì ưu nhã ngồi trên sô pha, mắt lạnh quan sát bọn họ, bà ấy còn tưởng là Mặc Sơ đi rồi thì sẽ không về nữa cơ!
Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đều không nói gì, hai người cùng đi lên phòng ngủ tầng hai.
Tần Thời nhìn Bạch Tử với vẻ khó hiểu: "Hai đứa sao vậy?"
Tần Thời ở phòng biết, ông ta không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tử lạnh giọng nói: "Cãi nhau rồi, ông không nhìn ra à?"
Tất nhiên là Tần Thời nhìn ra, nhưng tại sao mà cãi nhau? Ông ta biết, Mặc Sơ là một cô gái rất dễ ở chung, cô đã cãi nhau thì chắc chắn là có chuyện lớn!
Bởi vì đã mười giờ tối rồi, hai đứa bé Mặc Hi và Mặc Hàm đều đã về phòng ngủ rồi.
Mặc Sơ đứng ở cửa phòng của hai con, cô lại lo bộ dạng nhếch nhách của mình sẽ dọa hai con, vì thế cô đi vào phòng ngủ.
Mặc Sơ tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ họa tiết hoạt hình, cô cũng không để ý đến Quyền Đế Sâm đang đứng bên cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, cô đi thẳng đến phòng của con trai Mặc Hi.
Các con đã ngủ rồi, cô nhìn khuôn mặt Mặc Hi cực giống Quyền Đế Sâm, cô đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của cậu bé.
Trước đây, cô chỉ nghe nói, bố mẹ ly hôn, là sự tổn thương lớn nhất đối với các con.
Bây giờ, khi cô tự mình trải qua, cô mới hiểu đây là sự thật.
Cô ngắm Mặc Hi một lúc, rồi lại đi đến phòng của con gái, cô bé ngủ cực lộn xộn, chăn đã đá sang một bên rồi.
Cô đắp chăn lại cho Mặc Hàm, sau đó nằm xuống cạnh con.
Mặc Hàm cảm giác được có người ở bên cạnh, cô bé còn chui vào lòng Mặc Sơ, Mặc Sơ nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô bé, trong lòng thật sự là vừa chua vừa chát, vừa ngọt vừa đắng.
Đúng vậy, nếu cô và Quyền Đế Sâm tách ra, các con phải làm sao?
Từ nhỏ các con đã khát khao bố, bây giờ bố và mẹ đã ở bên nhau rồi, nào ngờ, chưa vui được bao lâu lại phải tách ra.
Nhưng mà, Mặc Sơ, nếu cô vì con, cô phải nhẫn nhịn!
Trên đầu chữ nhẫn có dao, cắm ở trong lòng.
Mặc Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cô cũng không biết là mình thiếp đi lúc nào!
Mơ mơ màng màng đã đến sáng, sau khi cô thức dậy, Mặc Hàm đã đánh răng rửa mặt xong rồi, hơn nữa cô bé còn đang mắc phải chứng khó chọn ở trước tủ quần áo, bởi vì, cô không biết phải mặc bộ quần áo xinh đẹp nào!
"Sơ Sơ, mẹ chọn giúp con, được không?" Mặc Hàm nói.
Mặc Sơ đi đến trước mặt cô bé, cô chọn một chiếc váy công chúa, phối với một chiếc áo dệt kim hở cổ cho cô bé, trông rất là quý khí.
Sau khi Mặc Hàm mặc xong, Mặc Sơ nói: "Con xuống lầu trước đi! Lát nữa mẹ xuống!"
Mặc Sơ muốn về phòng ngủ đánh răng rửa mặt thay quần áo, cô vừa mở cửa ra, đã ngửi thấy một trận mùi khói nồng nặc!
Cô khẽ nhíu mày, cô biết, Quyền Đế Sâm hầu như không bao giờ hút thuốc trong phòng ngủ.
Lúc này, người đàn ông ngồi trên sô pha, đôi mắt nhắm chặt, quần áo trên người cũng chưa có thay, trong gạt tàn thuốc trên bàn có rất nhiều mẩu thuốc.
Cả đêm anh không ngủ à? Anh đã hút thuốc cả đêm sao?
Trong lòng Mặc Sơ căng thẳng, sau đó cô không có nhìn anh thêm nữa, khi cô đi đánh răng rửa mặt thay quần áo đi ra, Quyền Đế Sâm đã tỉnh rồi.
Cô đi qua anh, và cũng không có quấn quýt ân ái như trước kia nữa!
Mặc Sơ đi ra khỏi phòng ngủ, Quyền Đế Sâm cũng đi đánh răng rửa mặt.
Mỗi sáng thức dậy, khi đón ánh mặt trời, hai người từng nói chào buổi sáng với nhau!
Anh Quyền, chào buổi sáng!
Bà Quyền, chào buổi sáng!
Nhưng bây giờ, anh Quyền và bà Quyền lại không muốn nói một câu nào với đối phương.
Mặc Sơ đi xuống lầu, Tần Thời đang có vụ án, ông ta đã đi từ sớm rồi.
Bạch Tử ngồi trên bàn cơm, ăn sáng cùng với Mặc Hi và Mặc Hàm!
Khi Mặc Sơ bình tĩnh đi xuống lầu, Bạch Tử cũng hơi bất ngờ.
Mặc Hàm vừa ăn bánh mỳ vừa hỏi: "Mami, sao tối qua mẹ lại ngủ ở phòng con?"
"Tối qua mẹ sang thăm con, con đá chăn ra, sợ con lại đá nữa nên mẹ nằm cạnh con, nằm một lát, kết quả là ngủ luôn!" Mặc Sơ xoa đầu cô bé.
Mặc Hi ghen rồi: "Mami, sao mẹ không ngủ với con?"
Mặc Sơ bật cười: Tối nay mẹ ngủ với con!"
Mặc Sơ cũng ăn sáng, cô lái xe đưa hai con tới trường.
Sau khi hai đứa bé và Mặc Sơ đi ra khỏi nhà, Quyền Đế Sâm ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Bạch Tử đang ở trong phòng khách, anh cũng chẳng nhìn bà ấy lấy một cái.
"Đế Sâm, liệu Mặc Sơ có đưa hai đứa bé đi không?" Bạch Tử hơi lo lắng.
Lúc này, Quyền Đế Sâm dừng bước, anh vốn không muốn nói nửa chữ với bà ấy, lúc này, anh lạnh nhạt nói "Cô ấy là mẹ ruột của các con, cô ấy có quyền đưa các con đi bất cứ đâu!"
"Nhưng, nếu con bé muốn ly hôn với con, thế cũng đưa các con đi à? Hai đứa bé đó là của nhà họ Quyền!" Bạch Tử quở trách.
Quyền Đế Sâm lại rất là có lòng tốt nói cho bà ấy biết: "Mẹ yên tâm, sẽ không ly hôn!"
Tất nhiên, Quyền Đế Sâm cũng hoàn toàn có chắc chắn, Mặc Sơ có thể đưa hai con đi đâu? Cô không thoát khỏi lòng bàn tay anh được!
Anh nói xong thì bước nhanh đi luôn.
Bạch Tử đứng một mình trong phòng khách, chuyện lớn như vậy, hai người cũng không ly hôn ư?
Sau khi đưa hai cục cưng tới trường, Mặc Sơ tự đi làm.
Cô đi vào công ty, bắt đầu làm việc, cô không thể để chuyện khác quấy rầy đến mình!
Lúc này, chị Tông bê cà phê vào cho cô.
Mặc Sơ uống một ngụm, cô nhổ ra một chút: "Chị Tông, cà phê này chưa nấu!"
"A..." Chị Tông ngại lắm: "Xin lỗi, chị chị chị... hồ đồ rồi!"
Mặc Sơ thấy chị tông cứ tự trách mình, cô nói: "Chúng ta đi pha cà phê đi!"
"Được..." Chị Tông và Mặc Sơ cùng đi đến phòng nước trà.
Mặc Sơ tự tay pha, chị Tông toàn đưa sai đồ cho cô, lúc này Mặc Sơ kéo cô ấy rồi hỏi: "Chị Tông, đã xảy ra chuyện gì à?"
Chị Tông vừa nghe thấy cô hỏi, đã nức nở nói: "Chồng chị đã đi quá giới hạn rồi!"
Mặc Sơ sửng sốt, vợ chồng trung niên, tình cảm mãnh liệt rút đi, đều đi đến trạng thái không dậy nổi tinh thần với cơ thể của đối phương.
Cô cũng từng gặp rất nhiều vợ chồng như thế, nhưng, chuyện này xảy ra ở người bên cạnh, cô vẫn thương chị Tông.
Chị Tông tiếp tục nói: "Tình nhân của anh ta là một cô gái trẻ xinh đẹp, chị già rồi, chị hoa tàn ít bướm rồi, dáng người chị phát tướng rồi, anh ta không hứng thú nữa, nhưng mà, chị vì anh ta và con nên mới bận đến nỗi không có thời gian trang điểm tập luyện, cũng không có thời gian đi dạo phố..."
Có lẽ, mỗi một người đi quá giới hạn đều có một lý do để đi quá giới hạn!
Mỗi một cặp vợ chồng chia tay, đều có những lý do khác nhau.
Mặc Sơ an ủi cô ấy: "Chị Tông, chị đừng lo, từ hôm nay trở đi, em đưa chị đến phòng tập thể thao, dáng người mập ra rồi thì vẫn có thể cải tại lại mà, làn da sạm đi thì chăm sóc vào là vẫn có thể mịn màng xinh đẹp, nhưng quan trọng nhất là tâm thế, người còn sống, quá cố chấp với một lý do, sẽ rất mệt!"
Chị Tông vẫn chưa thể hiểu hết ý của Mặc Sơ, cô ấy nói: "Chị còn có thể gầy đi sao? Chị cũng có thể quay lại thời điểm xinh đẹp sao?"
"Tất nhiên là được!" Mặc Sơ vỗ vai cô ấy: "Chỉ cần chị tin tưởng vào bản thân! Thì nhất định có thể làm được!"
"Cảm ơn em, Mặc Sơ, chị nhất định sẽ kiên trì!" Chị Tông cảm kích nói.
Lúc này, Mặc Sơ đã nấu xong cà phê rồi.
Cô đưa cho chị Tông một cốc, khi cô đang định uống, chị Tông nói: "Mặc Sơ, em cũng phải sinh con cho tổng giám đốc Quyền, em uống ít cà phê thôi!"
Mặc Sơ thản nhiên cụp mắt lại, giữa bọn họ đã có hai cục cưng rồi, bây giờ tình cảm đã xuất hiện vết nứt, làm sao sinh con nữa đây?
"Thuận theo tự nhiên đi!" Từ trước đến nay, Mặc Sơ sẽ không bóc vết thương của mình ra cho người khác xem!
Buổi tối, sau khi tan làm, Mặc Sơ dẫn chị Tông đi tới phòng tập thể hình, để cho huấn luyện viên thể hình đặt ra một loạt kế hoạch cho cô ấy.
Mặc Sơ thì chạy bộ trên máy chạy bộ, mồ hôi như mưa, cô chạy liên tục, chạy không ngừng...
Dường như chỉ có như thế này, cô mới có thể nói với chính mình, cô chưa dừng lại.
Mồ hoi làm ướt hết đầu cô, quần áo chạy bộ cũng ướt hết rồi!
Cô vẫn đang chạy!
Mãi đến khi không còn sức nữa, Mặc Sơ mới dừng lại.
Cô ngồi trong phòng nghỉ, không muốn động đậy một tí nào.
Sự tập luyện của chị Tông vẫn đang ở bước đầu, sau khi cô ấy tập xong, cô ấy đi đến phòng nghỉ, chuẩn bị tắm rồi mới về nhà.
"Em gầy như này, sao còn tập mạnh thế?" Chị Tông nhìn cô.
Mặc Sơ muốn ra mồ hôi, cô muốn phát tiết, cô chỉ có một cái cách này thôi, liều mạng chạy, liều mạng chạy...
Chị Tông cởi quần áo ra, chỉ còn một chiếc bra trên người, cô ấy cảm thán: "Em xem này bụng chị còn to hơn ngực rồi! Cái này có thể giảm thật sao?"
Mặc Sơ đứng lên, đứng trước mặt cô ấy: "Chị Tông, tin tưởng vào bản thân thì nhất định có thể!"
Chị Tông nhìn dáng người thon thả của Mặc Sơ trong gương: "Mặc Sơ, chị hâm mộ em quá..."
Mặc Sơ khẽ thở dài!