Sau khi đi qua các trình tự bình thường, thẩm phán uy nghiêm nói: "Xét thấy trên phân đoạn giám định DNA của nguyên cáo và bị cáo, có bằng chứng bất đồng, hôm nay sẽ do chúng tôi kiểm tra một lần nữa."
Sau đó, Mặc Sơ và Long Diệu Thiên được lấy máu, tất cả đều nằm trong sự giám sát của nhà nước, sau đó hai người lại đi đối chiếu lại một lần nữa.
Long Diệu Thiện hận không thể xé nát Mặc Sơ, còn Mặc Sơ thì thong dong kiên định.
Vốn là hai bố con, nhưng cũng là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt.
Thực ra, Mặc Sơ tương đối nhạt nhẽo với hai chữ bố này, chỉ là, ông ta ngàn lần không nên vạn lần không nên đẩy cô vào chỗ chết! . Truyện Đông Phương
Long Diệu Thiên cũng hận Mặc Sơ đến tận xương tận tủy, đời này cái mà ông ta quan tâm nhất chính là lợi ích, mà Mặc Sơ thì chính là chướng ngại vật trên con đường lợi ích của ông ta.
Chờ đợi kết quả, là dài dòng nhất.
Một khoảng thời gian ngắn ngủi, phảng phất như đã qua một đời.
Long Diệu Thiên lo lắng đến độ ông ta không muốn ngồi yên đây thêm một giây nào nữa, ông ta chỉ muốn đi kéo phiếu bầu, ông ta chỉ muốn làm tổng thống, ông ta chỉ muốn tập kết lợi ích lên người mình.
Mặc Sơ ngồi cạnh Quyền Đế Sâm, người đàn ông này đã bỏ công việc trên tay xuống, rồi ở cạnh cô.
Anh đã đi cùng cô vào thời điểm mà cô bất lực nhất.
Nếu cô là một cô gái nhỏ không rành thế sự, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng, đàn ông líu ríu như yến bên tai cô nói một câu anh yêu em sẽ làm cho trái tim rung động.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành rồi! Cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng, bầu bạn mới là lời tỏ tình tình cảm nhất.
Cô chỉ yên lặng chờ đợi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi, luôn lâu như vậy.
Quyền Đế Sâm nắm chặt lấy tay cô, anh mở ngón tay nhỏ của cô ra, sau đó quan sát tỉ mỉ.
Mặc Sơ không biết anh đang nhìn gì, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trầm ổn nội liễm này.
Quyền Đế Sâm nhìn hết một lượt mười đầu ngón tay của cô, rồi mới nói: "Tay em có mười hoa tay!"
Mặc Sơ bật cười, hóa ra người đàn ông này đang nhìn cái này!
"Em có biết em là số phận gì không?" Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú.
Mặc Sơ bị anh trêu cho cười: "Anh Quyền còn biết đoán số mệnh cơ à? Chắc em phải gọi anh là cư sĩ Quyền!"
Quyền Đế Sâm lại nói: "Mười hoa tay, chính là 0 tranh đấu, người như này ngay thẳng, lương thiện, làm ra làm chơi ra chơi, chịu khổ nhọc, yêu một người thì yêu rất sâu đậm, hận một người thì rất hận."
Mặc Sơ vui lắm, đây đúng là liều thuốc hay tốt nhất trong quá trình chờ đợi.
"Hình như đang nói em!" Mặc Sơ tựa lên bờ vai anh rồi mỉm cười nói.
Lúc này, cô nắm tay anh, cũng học theo dáng vẻ của anh, nghiêm túc xem, cô thấy ngón tay anh thô ráp, đường vân đặc biệt rõ ràng, đặc biệt là nhìn thấy bàn tay to của anh bị thương, tuy là đã khép miệng, nhưng vẫn để lại sẹo.
"Woa, anh Quyền cũng có mười hoa tay! Nghe nói người có mười hoa tay bề ngoài thì kiên cường nội tâm thì lương thiện, rất cố chấp, trọng tình trọng nghĩa, là người si tình điển hình!" Mặc Sơ cũng gật gù đắc ý, cực kỳ giống với một cư sĩ: "Mọi người đều nói một hoa tay nghèo hai hoa tay giàu, ba hoa bốn hoa bán đậu hũ, năm hoa sáu hoa mở tiệm cầm đồ, bảy hoa tám hoa làm nhà nước, chín hoa mười hoa hưởng thụ phúc rõ ràng."
Quyền Đế Sâm nghe Mặc Sơ nói, anh gật đầu: "Em có biết người không tranh đấu và người mười hoa tay là duyên phận gì không?"
Mặc Sơ nở nụ cười: "Thập toàn thập mỹ?"
"Đúng!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Các cụ đã nói rồi, là duyên phận ông trời sắp đặt, phải chịu khổ mấy kiếp mới có thể đổi được một kiếp gần nhau, đời đời kiếp kiếp không chia lìa."
Mặc dù Mặc Sơ biết cái này là câu nói mà dân gian lưu truyền thôi, nhưng mà Quyền Đế Sâm nói cho cô nghe như vậy, cô vẫn rất vui.
Nói cách khác, anh rất hài lòng khi được ở bên cô, duyên phận của anh và cô chính là duyên phận mà ông trời tác thành.
Lúc này, một người phụ nữ có khí chất khá tốt đi tới.
Cô ta nhìn hai người bọn họ rồi nói: "Bà Quyền, anh Quyền cũng không phải là nói lời dỗ dành đâu, theo phân tích khoa học, hai kiểu người này, người không tranh đấu và người mười hoa tay là kiểu tính cách bổ sung cho nhau, một cương một nhu, một chủ động một bị động, thu hút lẫn nhau thập toàn thập mỹ."
Mặc Sơ mỉm cười rồi gật đầu: "Cảm ơn!"
Thật ra, bất luận Quyền Đế Sâm có nói như thế nào, cô cũng thấy đúng hết!
"Anh Quyền, bà Quyền, chào hai người! Tôi là người học huyền học, tôi tên là Huyền Sắc Tử!" Huyền Sắc Tử tự giới thiệu.
"Chào cô!" Mặc Sơ vươn tay ra bắt tay với cô ta.
Quyền Đế Sâm thì gật đầu.
Lúc này, có người gọi Huyền Sắc Tử tới, Huyền Sắc Tử chào bọn họ một tiếng, rồi đi luôn.
Sau đó, Mặc Sơ tiếp tục nghịch ngón tay của mình và ngón tay của Quyền Đế Sâm, mặc dù huyền học ờ kể lại gì gì đó, những cái này không thể tin hoàn toàn, cũng không thể không tin!
Lúc này, Long Diệu Thiên gọi Quyền Đế Sâm: "Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?"
"Không cần thiết!" Từ trước đến nay chưa bao giờ Quyền Đế Sâm nghĩ đến việc hòa giải, cho nên anh sẽ không nói chuyện riêng về bất kỳ vấn đề gì với ông ta.
Sắc mặt của Long Diệu Thiên thay đổi rồi, rất rõ ràng là Quyền Đế Sâm không nể mặt ông ta!
Long Diệu Thiên chửi thẳng luôn: "Quyền Đế Sâm, cậu có tự tin như vậy, cậu có thể lật đổ được tôi chắc?"
"Công lý tự do ở lòng người!" Quyền Đế Sâm nói với giọng điệu rất bình tĩnh: "Ông có phù hợp làm tổng thống hay không, nhân dân nói mới tính!"
Long Diệu Thiên lại chửi Mặc Sơ: "Cô là heo à? Bị người đàn ông này tẩy não à, tới công kích tôi?"
Trên đời này, làm gì có người bố đẻ nào lại đi chửi con gái của mình như thế này?
Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đứng trên một chiến tuyến, cô bình tĩnh phản công: "Ông mới là kẻ bị lợi ích làm mê muội tâm can, để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn! Long Diệu Thiên, tôi biết hôm đó tại sao ông hỏi tôi bao nhiêu tuổi, sau đó lại hận không thể bóp chết tôi rồi! Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông và tôi vĩnh viễn không có khả năng hòa giải đâu!"
Lúc này, Quyền Đế Sâm kéo Mặc Sơ ra sau lưng anh, đôi mắt anh lạnh lùng như mũi tiên nhìn thẳng vào Long Diệu Thiên: "Từ cổ chí kim, nợ máu thì phải trả bằng máu, đó là lẽ bất di bất dịch!"
Khi mà hai bên đang tranh chấp, báo cáo giám định đã ra rồi.
Báo cáo giám định vừa ra, phiên tòa tiếp tục.
Thẩm phán tuyên bố: "Kết quả giám định bố con, Mặc Sơ và Long Diệu Thiên là quan hệ bố và con gái ruột, do hai bên đều là người có tiếng tăm, Long Diệu Thiên là danh nhân trên đàn chính trị, Mặc Sơ là mợ chủ nhà giàu, hai bên có muốn hòa giải ngoài tòa hay không?"
Sắc mặt của Long Diệu Thiên khó coi đến cực điểm: "Sao có thể chứ? Trước đó tôi giám định quan hệ bố con không thành lập, tại sao bây giờ lại thế như này? Tôi không thừa nhận kết quả này!"
Cái búa trên tay thẩm phán được gõ mạnh một cái: "Đây là coi thường tòa án sao? Cho dù ông có thừa nhận hay không, kết quả cũng là như vậy!"
Long Diệu Thiên vì để đạt mục tiêu chính đàn của mình, ông ta nói: "Tôi đồng ý hòa giải ngoài tòa!"
Thẩm phán nhìn về phía Mặc Sơ: "Nguyên cáo thì sao?"
"Tôi không đồng ý hòa giải ngoài tòa!" Mặc Sơ nói.
Long Diệu Thiên tức giận nói: "Mặc Sơ, cô đừng có mà quá đáng!"
Mặc Sơ vẫn nói với giọng điệu kiên quyết: "Tôi chỉ muốn đòi lại danh dự thuộc về tôi! Tôi là một cô nhi, được nhà họ Mặc nhận nuôi từ nhỏ, hiện tại tôi chính thức kiện bố đẻ của tôi, tội vứt bỏ con cái!"
Không phải là cô không khoan dung không bỏ qua, chẳng qua là cô kiên trì đến cùng!
Cô là người hiền lành, nhưng cô cũng không cho phép người khác cưỡi lên đầu cô.
Thẩm phán giải quyết dứt khoát: "Chúng tôi nhận vụ án nguyên cáo khởi tố bị cáo tội vứt bỏ con gái, bây giờ kết thúc phiên tòa!"
Mặc Sơ thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn tin vào sự công chính của pháp luật, bất kể đối phương có là người có máu mặt có ảnh hưởng như thế nào đi chăng nữa, nhưng, phạm pháp thì không thể tha thứ.
Lúc này, bên ngoài tòa án đã tập trung rất nhiều phóng viên, mặc dù nội dung của phiên tòa ngày hôm nay không công khai, nhưng đối với kết quả, các phóng viên vẫn trông ngóng.
Kiều Thanh Du vừa trông thấy Long Diệu Thiên nổi giận đùng đùng đi ra, cô ấy tiến lên: "Ông Long Diệu Thiên, tòa án chính thức tiếp nhận án Mặc Sơ kiện ông tội vứt bỏ con gái, nói cách khác, ông là bố đẻ của cô ấy, ông thân là một chính khách, ông đã có con gái riêng, còn lấy thân phạm pháp, trước đó xào xáo dư luận nói Mặc Sơ không phải là con gái ruột của ông, chỉ vì đả kích ông tuyển cử tổng thống, nhưng mà, tình hình hôm nay đã sáng tỏ rồi, ông chính là bố đẻ của cô ấy, hiện giờ ông có suy nghĩ gì?"
Đương nhiên là Long Diệu Thiên không nói gì hết rồi, kết quả giám định của tòa án vừa ra, dư luận lập tức nghiêng về một bên!
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, chẳng mấy chốc Long Diệu Thiên đã lên xe rời đi.
Lúc này, Mặc Sơ đi cùng Quyền Đế Sâm, đi ra khỏi tòa án.
Các phóng viên lập tức vây lại, Kiều Thanh Du lập tức phỏng vấn Mặc Sơ: "Mặc Sơ, đối với chuyện cô đúng là con gái ruột của Long Diệu Thiên, cô có muốn nói điều gì không?"
Mặc Sơ nhìn các phóng viên, cô tự nhiên hào phóng nói: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm và dõi theo tôi, tôi chỉ muốn có tôn nghiêm của tôi, nếu tôi đã có bố đẻ, ông ấy không thừa nhận tôi, còn nói xấu tôi, tôi cũng chỉ muốn đòi một cái công đạo mà thôi."
Một phóng viên khác hỏi: "Mặc Sơ, cổ nhân có câu, trên đời này không có ai không phải cha mẹ, cô không thể chấp nhận hòa giải ngoài tòa sao?"
Mặc Sơ nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Tôi muống giải thích chỗ này một chút, sở dĩ tôi không chấp nhận hòa giải ngoài tòa là bởi vì Long Diệu Thiên thiếu nuôi dưỡng tôi, pháp luật của chúng ta rõ ràng đúng quy định, vứt bỏ con cái là phạm pháp! Tôi muốn một công đạo, để xoa dịu trái tim tổn thương của tôi!"
Lúc này, Quyền Đế Sâm nói: "Mùa thu thiên can hanh khô, dễ bốc hỏa, trợ lý của tôi mời mọi người uống trà lạnh!"
Lời này vừa nói ra, nói cách khác, Quyền Đế Sâm không muốn bất kỳ người nào đưa ra câu hỏi cho Mặc Sơ nữa.
Kiều Thanh Du lập tức phụ họa: "Cảm ơn tổng giám đốc Quyền, mọi người đi uống trà lạnh thôi!"
Quyền Đế Sâm che chở cho Mặc Sơ, Dương Tử cũng đã lái xe tới, hai người cùng lên xe.
Tả Điện Vũ thì gọi trà lạnh, với cả đồ ăn vặt này nọ cho các phóng viên.
Trên xe, Mặc Sơ thở phào một hơi: "Cuối cùng đã cho mọi người biết, Long Diệu Thiên là một kẻ nói dối rồi! Em tin, kết quả này vừa được đưa ra, chắc chắn phiếu bầu sẽ bất lợi cho ông ta."
Quyền Đế Sâm gật đầu, anh đưa cho Mặc Sơ một chai nước khoáng, hơn nữa anh còn tỉ mỉ mở nắp chai cho cô nữa, rồi anh mới đưa nước cho cô uống: "Này!"
Mặc Sơ nhận lấy, cô uống một ngụm to, tâm trạng cũng đã thông thuận hơn rất nhiều rồi.
Qủa nhiên, kết quả giám định DNA vừa được đưa tin, cử tri vô cùng thất vọng về Long Diệu Thiên, tỉ lệ ủng hộ của ông ta giảm một trận và rớt sau một ứng cử viên khác - Thân Ba Câu.
Long Diệu Thiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Mặc Sơ: "Mặc Sơ, cô không tò mò mẹ của cô là ai sao?"
Mặc Sơ sửng sốt, quả thật, cô cũng không biết mẹ đẻ của cô là ai?
Long Diệu Thiên lập tức đưa ra điều kiện: "Rút đơn kiện, chúng ta hòa giải ngoài tòa, tôi nói cho cô biết, mẹ ruột của cô là ai!"