Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Tớ chỉ bị đâm nhẹ thôi, không sao! Có Đế Sâm ở bên cạnh tớ, tớ tốt lắm!"
"Được rồi! Chuyện này anh ta xử lý khá mạnh mẽ vang dội, tớ cũng đã thay đổi thái độ với anh ta rồi." Kiều Thanh Du là một người tính tình ngay thẳng.
Mặc Sơ nở nụ cười.
Kiều Thanh Du nói: "Cậu không sao là tốt rồi, tớ cũng bận biết bàn rồi đăng lên đây!"
"Được!" Mặc Sơ cúp điện thoại.
Cô biết, Quyền Đế Sâm không bao giờ tha cho người làm hại cô!
Người đàn ông này đối xử với cô, thật tốt quá!
Buổi chiều cô vẫn làm việc ở nhà, làm một số bản kế hoạch, sau đó sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, cô và anh cùng đi bộ ra ngoài, sau đó mua vé xem phim.
Mặc Sơ kéo ống tay áo của anh: "Bộ phim này là cũ, phim buổi tối toàn là đẳng cấp hoàng kim, trong nước ai còn phát bản cũ cho anh xem nữa hả?"
Quyền Đế Sâm chỉ cười mà không nói.
Anh nắm tay cô, vé cũng không cần mua đã đi thẳng vào phòng chiếu số 1.
Lúc này, Mặc Sơ mới nhìn thấy, trong cả rạp phim số một, không có một người nào cả, chỉ có hai người bọn họ.
Thế mà Quyền Đế Sâm lại bao cả phòng chiếu số một, chỉ vì để cho cô xem bản phim ngày xưa.
Cô và anh ngồi xuống, ngồi trên ghế sô pha VIP.
"Liệu có lãng phí quá không?" Mặc Sơ mỉm cười hỏi anh.
Quyền Đế Sâm trấn an cô: "Tiền mà không nỡ dùng thì sẽ giảm giá trị!"
Khụ khụ, câu này mà tổng giám đốc Quyền cũng nói được!
Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, năm đó, cô không có cơ hội xem bộ phim này trong rạp chiếu phim.
Nhưng, Quyền Đế Sâm đã bù đắp lại tiếc nuối đó của cô. . ngôn tình hài
Cô tưởng là chỉ xem ở nhà thôi, sau đó xem trên máy tính là được ồi.
Cô nào ngờ người đàn ông này lại phóng tay bao cả phòng chiếu phim số một như thế này, chỉ vì thỏa mãn ước muốn của cô.
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ được đàn ông cưng chiều đều sẽ cảm thấy đặc biệt hạnh phúc và vui vẻ.
Mặc Sơ cũng không phải ngoại lệ, nhưng cô vẫn lý trí, cô cũng không ỷ vào được chiều mà kiêu.
Những gì mà Quyền Đế Sâm cho cô, cô đều nhận.
Nếu Quyền Đế Sâm không cho cô, cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Sau khi hai người xem phim xong, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim.
Có rất nhiều các cặp tình nhân cũng đi ra từ các phòng khác, rất nhiều người vừa đi vừa phỉ nhổ, có người mắng đạo diễn, có người thì mắng diễn viên...
Cũng có người khen có một số phim có chất lượng cao, tiêu chuẩn cao!
Cho nên, ngay cả việc xem một bộ phim, cũng thể hiện ra sự khác nhau của mỗi người.
Hai người cùng đi trên phố, Mặc Sơ khoác tay anh, giống như hai người yêu nhau đang trong thời gian tình yêu cuồng nhiệt.
Quyền Đế Sâm xem phim, cũng là người trầm mặc, anh không dễ dàng đáng giá tốt xấu của phim.
Người có sức hấp dẫn như anh, không bao giờ nói tốt xấu của người khác, nhưng mà, từ trước đến nay anh luôn lấy hành động thực tế dếnđể thể hiện tâm lý của mình.
Lúc này, điện thoại của Mặc Sơ reo lên, cô lấy điện thoại ra khỏi túi quần bò, cô thấy người gọi tới là ông Trần.
"Ông Trần, chào ông!" Mặc Sơ đưa điện thoại lên tai.
Ông Trần lập tức nói: "Cô Mặc, chuyện trên đường cao tốc hôm nay, thật sự là khuyển tử không đúng, thằng bé có lỗi với cô, thằng bé không nên xúc động đâm cô như vậy, tôi xin nhận lỗi với cô Mặc, cô Mặc, cô xem, chuyện này chúng ta giải quyết riêng, được không? Còn về chuyện bồi thường, chúng ta đều dễ thương lượng."
Mặc Sơ đã nghe Kiều Thanh Du nói rồi, Trần Chấn Xung đã bị bắt, nhưng Quyền Đế Sâm chưa từng đề cập đến chuyện này, Mặc Sơ cũng không có hỏi.
"Ông Trần, hôm nay cậu Trần đâm vào xe tôi trên đường cao tốc, cái này là cảnh sát đang chấp pháp, tôi là một người dân nhỏ bé, cũng không thể can thiệp vào công việc của nhân viên chấp pháp." Mặc Sơ nói rất đúng trọng tâm: "Cảnh sát làm việc như thế nào, chấp pháp ra sao, bọn họ cũng dựa theo trình tự pháp luật!"
Nếu Quyền Đế Sâm đã ra mặt cho cô rồi, thì sao Mặc Sơ có thể hủy bệ của Quyền Đế Sâm cơ chứ!
Đây chính là chỗ thông minh của cô, cô đã hưởng thụ sự cưng chiều của người đàn ông dành cho cô, cô cũng lấy ngôn từ của nhà nước để đối phó với ông Trần!
Ông Trần vẫn đang xin cô tha thứ: "Cô Mặc, cô có thể nể cái mặt già của tôi, gặp tôi rồi nói chuyện một lần được không?"
Mặc Sơ nhìn sang Quyền Đế Sâm, chuyện này, anh có quyền quyết định nhất.
Quyền Đế Sâm cầm lấy điện thoại của Mặc Sơ: "Ông Trần, sáng mai ông tới văn phòng của tôi gặp tôi!"
"Tổng giám đốc Quyền, được được được..." Ông Trần lau mồ hôi lạnh, ông ta có thể gặp Quyền Đế Sâm, có lẽ là có thể van xin, để Quyền Đế Sâm tha cho Trần Chấn Xung một con đường.
Sau khi Quyền Đế Sâm cúp máy, anh trả điện thoại cho Mặc Sơ, anh nhìn thấy cô vẫn dùng chiếc điện thoại lỗi thời của mấy năm trước: "Sao em không thay cái khác?"
"Cái này chưa hỏng mà!" Mặc Sơ cầm lấy điện thoại: "Kiểu dáng có hơi lạc hậu một chút, không sao, em lại không phải cô bé trẻ trung, theo đuổi mốt!"
Quyền Đế Sâm thì lại thấp giọng cười: "Em làm như em già lắm vậy!"
"Em đã 24 tuổi rồi!" Mặc Sơ thở dài, "Năm nay là năm tuổi, việc đúng là có hơi nhiều đấy!"
Thỉnh thoảng Quyền Đế Sâm cảm thấy, một số suy nghĩ của Mặc Sơ cũng rất kỳ tài: "Em còn tin cái này hả?"
"Em xem trên mạng nói mà!" Mặc Sơ vui vẻ: "Người có lúc vận khí không tốt, thì sẽ tin vào vận mệnh! Nhưng mà, tuy em là năm tuổi, em tin vận khí của em là tốt nhất, bởi vì em đã gặp gặp Đế Sâm!"
Quyền Đế Sâm đứng lại, trên ngã tư đường vào ngày hè nóng nực này, tất cả người đi đường đều đang không ngừng đi qua đi lại, còn Mặc Sơ và anh thì đứng ở ngã tư đường.
Bọn họ đang nhìn nhau.
Gió đêm, thổi qua hai người họ.
Đoàn người đi lại, bọn họ đang vội vã đi.
Khóe mắt của Quyền Đế Sâm nhiễm lên ý cười nhợt nhạt, anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước.
Anh cũng may mắn, cô không ở bên người đàn ông khác.
Anh đợi đợi cô, cô chính là của một mình anh.
...
Công ty tổ chức hôn lễ.
Sáng sớm, Ada đã đích thân đến gặp Mặc Sơ.
Mặc Sơ hỏi cô ta: "Cô Ada, uống cà phê? Hay nước trái cây?"
"Nước trái cây, cảm ơn!" Ada nghe thấy tin Trần Chấn Xung bị cảnh sát bắt, tâm trạng cô ta cực kỳ tốt.
Chị Tông đi ép hai cốc nước trái cây, một cốc cho Mặc Sơ, một cốc cho Ada.
"Cô Ada, cô đã đọc bản kết hoạch tổ chức hôn lễ chưa?" Mặc Sơ hỏi cô.
Ada gật đầu: "Tôi đã xem bản kế hoạch tổ chức hôn lễ rồi, rất tốt! Hôm nay tôi tới, còn có một chuyện nữa, chính là tôi không mong cô Mặc hòa giải chuyện đó."
Mặc Sơ hiểu, chuyện mà Ada nói là chuyện Trần Chấn Xung tông vào cô, cô đã giao toàn quyền cho Quyền Đế Sâm xử lý, cho nên, bất kể anh có giải quyết như thế nào, cô cũng tin tưởng anh.
"Chuyện này đã giao cho cảnh sát, phía cảnh sát tự có phán xét." Mặc Sơ vẫn nói như vậy: "Cô Ada không cần lo lắng."
"Rất tốt!" Ada đứng lên: "Cảm ơn nước hoa quả của cô, uống ngon lắm!"
Mặc Sơ gật đầu: "Cô Ada thích là được rồi!"
Ada đi đến cửa, lại quay đầu lại: "Cô Mặc, liệu cô có cảm thấy là tôi rất vô tình không?"
"Tôi không nghĩ vậy!" Mặc Sơ thật sự chán ghét Trần Chấn Xung từ tận đáy lòng, tất nhiên là cô sẽ không cảm thấy Ada vô tình.
Dù sao thì, mỗi người phụ nữ bị đàn ông làm tổn thương tình cảm, vô tình mới là bình thường!
Ada giẫm giày cao gót rời đi.
...
Công ty Quyền Thị.
Sáng sớm, ông Trần đã tới công ty, đợi Quyền Đế Sâm đến ở cửa cửa văn phòng chủ tịch!
Ông ta vừa trông thấy Quyền Đế Sâm tới thì lập tức tiến lên, sau đó vô cùng khiêm tốn nói: "Tổng giám đốc Quyền, chào buổi sáng! Tôi là bố của Trần Chấn Xung! Là thằng bé có lỗi với anh, có lỗi với bà Quyền!"
Quyền Đế Sâm bảo ông Trần vào văn phòng, anh cũng không vòng vo với ông Trần, anh lấy ra một chiếc điện thoại, sau đó mở luôn một video ra cho ông Trần xem.
Trong quán cà phê ở bờ biển.
Sau khi Trần Chấn Xung nhìn thấy khí chất của Mặc Sơ, anh ta cảm thấy dáng người của cô có thể không phải là ưu tú nhất trong đám phụ nữ mà anh ta động vào, nhưng mà có một loại hương vị, lại là độc nhất vô nhị: "Nếu cô chịu qua lại với tôi một thời gian, thì cái gì tôi cũng đồng ý với cô!"
Mặc Sơ có hơi khinh thường anh ta: "Cái gọi là qua lại của cậu Trần, thứ cho tôi không thể đồng ý, tôi là người đã kết hôn, tôi sẽ trung thành với hôn nhân của tôi, trung thành với chồng của tôi."
"Bây giờ người chơi trò ngoại tình cũng rất nhiều mà!" Có vẻ Trần Chấn Xung rất có quan điểm đối với việc trung trinh bất nhị: "Tôi từng qua lại với phụ nữ có chồng rồi!"
Quyền Đế Sâm tắt video, anh nhếch môi, lãnh khốc nói: "Ông còn mặt mũi nào tới cầu xin tôi tha cho anh ta không?"
Đối với một người khinh thị thậm chí là sỉ nhục vợ anh như thế, thì sao Quyền Đế Sâm có thể tha cho Trần Chấn Xung đây!
"Huống hồ, anh ta đã dùng lời nói làm tổn thương đến vợ tôi trước, sau đó lại ác ý dùng xe đâm vợ tôi, cách làm phát rồ như này, Quyền Đế Sâm tôi tuyệt đối không chấp nhận bất cứ hòa giải gì." Quyền Đế Sâm thẳng tay kết luận: "Ông cũng đừng nhắc đến chuyện này trước mặt Mặc Sơ nữa! Nếu ông còn muốn cưới Ada làm vợ, thì tìm Mặc Sơ tới chủ trì thiết kế hôn lễ, nếu không, thì đừng tìm cô ấy nữa!"
Sau khi xem xong, ông Trần cũng vô cùng đau đớn, thân làm con trai của phụ nhị đại, tại sao Trần Chấn Xung lại cư xử như con côn trùng như vậy?
"Tổng giám đốc Quyền, tôi xin lỗi! Tôi biết tội nghiệt của khuyển tử khó mà tha thứ được, nhưng vẫn mong anh hãy nhận lời xin lỗi của tôi, con không dạy, bố có lỗi, là lỗi của tôi! Tôi đã mặc kệ thằng bé, tôi luôn nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày thằng bé sẽ trưởng thành. Nhưng..." Ông Trần không nói tiếp được nữa.
Quyền Đế Sâm không hề khách khí mà nhấc luôn điện thoại nội bộ lên, dặn thư ký: "Tiễn khách!"
Thư ký đi vào: "Ông Trần, mời ông!"
Ông Trần đành phải đi ra khỏi công ty Quyền Thị, sau khi ông ta ông lầu, luật sư tiến lên hỏi ông ta: "Tổng giám đốc Quyền nói thế nào?"
"Tổng giám đốc Quyền không có ý nhượng bộ, hơn nữa anh ta còn muốn truy cứu đến cùng." Ông Trần rơi nước mắt: "Thằng nghiệp chướng này, sao nó lại làm tôi tức thế cơ chứ!"
Luật sư nói: "Tôi cũng nghe được một số thông tin từ chỗ bộ phận pháp chứng, chứng cớ mà bọn họ lấy được ở hiện trường vụ đâm xe, đều chứng minh đúng là anh Trần đã cố tình đâm vào xe Mặc Sơ! Ông Trần, tôi kiến nghị anh ta hãy nhận lỗi, tranh thủ được xử lý khoan hồng."
Ông Trần thở dài: "Chúng ta đi gặp nghiệp chướng trước, xem xem nó nói gì đi!"
Hai người cùng đi đến trại tạm giam, gặp được Trần Chấn Xung, anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định với Mặc Sơ: "Người phụ nữ này, con nhất định phải chơi cô ta!"