Mộ Dật Phong gật đầu: "Không thành vấn đề."
Mặc Sơ hỏi: "Anh Mộ, anh có thể nói một chút tại sao em muốn giải trừ quan hệ với vị hôn thê không?"
Mộ Dật Phong nhìn cô: "Không có tình cảm!"
Trong lòng Mặc Sơ lộp bộp một chút, cái này giống như Triển Lê Hàn nói.
Mặc Sơ dùng bút ghi lại: "Vị hôn thê của anh nghĩ như nào?"
"Tôi không biết!" Vẻ mặt của Mộ Dật Phong hơi lạnh.
Khi Mặc Sơ còn đang muốn hỏi tiếp thì Mộ Dật Phong đã đứng lên: "Sau khi xử lý ổn thỏa, cô cứ tìm thẳng đến tôi!"
Anh ta nói xong, liền quay người rời đi.
Mặc Sơ nghĩ thầm, không có tình cảm thì cũng có thể bồi dưỡng tình cảm mà! Rất nhiều người khi kết hôn cũng không có tình cảm sâu đậm, tại sao cứ phải giải trừ hôn ước cơ chứ? Lẽ nào người trong gia đình giàu có đều thích chơi kiểu này sao?
Sau khi tan làm, Mặc Sơ đi về nhà, sau khi tắm xong, cô bật máy tính lên, tìm một chút tư liệu liên quan đến vị hôn thê của Mộ Dật Phong.
Cô cũng gọi điện cho Kiều Thanh Du: "Thanh Du, cậu có biết vị hôn thê của Mộ Dật Phong là người như thế nào không? Nếu cậu có tư liệu của cô ấy, nhớ cho tớ một phần nha!"
Kiều Thanh Du là phóng viên, cô ấy rất linh về mặt tin tức, một lát sau cô ấy đã gửi tư liệu của vị hôn thê của Mộ Dật Phong cho Mặc Sơ.
Đường Tuyết Nhi: 24 tuổi, con nhà quân đội, ông nội và bố đều là quan chức cấp cao trong quân đội, cô ta là thiên kim tiểu thư con một, hiện tại đang nhậm chức trong đại học thành phố S, là giảng viên trẻ trung xinh đẹp nhất, là nữ thần trong trường học của bọn họ.
Kiều Thanh Du còn gửi kèm theo một bức ảnh, Mặc Sơ nhìn qua, cô gái này tri thư đạt lễ, hơn nữa còn là thế gia quân môn, điều kiện thật sự là tốt kinh khủng!
Phỏng chừng rất nhiều đàn ông đổ xô vào cô ta, tại sao Mộ Dật Phong muốn giải trừ hôn ước?
Lúc này, Quyền Đế Sâm đã về, anh nhìn thấy cô đang ngẩn người trước máy tính!
"Bà Quyền..." Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng.
Mặc Sơ tỉnh táo lại, cô đứng lên rồi đi đến bên cạnh anh: "Anh Quyền về rồi à!"
Cô thành thạo cởi cà vạt cho anh, hơn nữa còn cởi áo khoác ra, rót một cốc nước cho anh uống.
Mặc Sơ nhìn anh, cô nhìn anh uống nước, khi anh uống nước hầu kết nhích tới nhích lui, cô cảm thấy đặc biệt gợi cảm, có thể là khi thích một người, thì sẽ cảm thấy anh là người đàn ông đẹp trai nhất tốt nhất trên đời!
Quyền Đế Sâm uống nước xong, cô cầm lấy cốc thủy tinh.
Anh nhìn cô: "Sao vậy?"
Mặc Sơ bỏ cốc nước xuống: "Hôm nay em đã nhận một case, có hơi khó giải quyết!"
"Em nói nghe xem!" Quyền Đế Sâm rất vui lòng giải ưu cho cô!
Mặc Sơ nói: "Anh ở giới quân đội, anh cũng biết tên của nhà họ Đường trong giới quân đội nhỉ! Hôm nay em đã nhận case của Mộ Dật Phong, anh ta yêu cần giải trừ quan hệ hôn ước với vị hôn thê Đường Tuyết Nhi của anh ta!"
Đôi mắt của Quyền Đế Sâm hơi trầm xuống, thậm chí còn xoẹt qua một tia cảm xúc khó nắm bắt, nhưng mà, cảm xúc đó xuất hiện cực trong thời gian cực ngắn, không ai để ý được.
"Case rất tốt!" Quyền Đế Sâm nói.
Mặc Sơ cười bất đắc dĩ: "Anh cũng nghĩ như vậy à? Ông chủ bọn em cũng nói như thế, xem ra, nhân viên và ông chủ quả đúng là không cùng một tính toán!"
Quyền Đế Sâm thấp giọng cười: "Anh đang âm thầm chế nhạo ông chủ là nhà tư bản à?"
Chuyện như thế này, thân là ông chủ, tất nhiên là cơ hội tốt để kiếm tiền và cũng là cơ hội để nâng cao tiếng tăm của công ty.
Nhưng mà, đối với Mặc Sơ mà nói thì, cô thật sự tiếc hận cho đôi này, một người là cậu chủ hào môn thế gia, một người là cô gái nhà quân môn, cô vẫn hy vọng bọn họ ở bên nhau.
Mặc Sơ nhìn anh: "Em sẽ không chế nhạo ông chủ em, em cũng sẽ không chế nhạo nhà tư bản, nhà tư bản tồn tại là điều tất yếu, nếu trên thế giới này không có nhà tư bản, thì làm gì có nhà cao tầng? Làm gì có khu vui chơi màu sắc rực rỡ? Làm gì có trang phục mốt xinh đẹp? Những thứ này không có nhà từ thiện làm, chính phủ cũng sẽ không làm, tất cả đều là nhà tư bản đầu tư làm! Chẳng qua, em cảm thấy, nhà tư bản cũng cần có tình cảm và hôn nhân chứ!"
"Nghe giọng điệu của em, em là muốn vãn hồi tình cảm giữa bọn họ hả?" Quyền Đế Sâm đã nghe ra ý của cô.
Mặc Sơ sợ ngây người: "Anh hiểu em đến vậy à?"
"Lương thiện là bản tính của em!" Quyền Đế Sâm khen cô trước, sau đó mới nói ra lời có tính châm chích: "Nhưng mà, quan hệ giữa bọn họ khác quan hệ của chúng ta, Mộ Dật Phong không phải là anh, Đường Tuyết Nhi cũng không phải là em! Em nên thực hiện theo ý của khách hàng là tách họ ra, chứ không phải làm cho bọn họ ở bên nhau."
Mặc Sơ gật đầu: "Đương nhiên, Đế Sâm của em là Đế Sâm độc nhất vô nhị! Sao Mộ Dật Phong có thể là anh cơ chứ! Đường Tuyết Nhi là thiên chi kiêu nữ, là nữ thần danh xứng với thực, sao có thể là em cơ chứ? Ngày mai em chỉ có thể đi hẹn Đường Tuyết Nhi trước, xem xem ý của cô ấy là như nào đã!"
...
Trưa hôm sau.
Hiếm khi Trần Chân Dao về nhà một lần, sau khi bà ta trở về, vậy mà bà ta phát hiện đồ đạc trong nhà đã bị lật tung, kết quả bà ta vừa nhìn thì thấy cái sổ tiết kệm giấu trong hòm đã mất rồi.
Trần Chân Dao lập tức báo cảnh sát, tất nhiên là cảnh sát phải điều tra người nhà trước rồi!
Mặc Chiêu Đệ đã đem hết toàn bộ tiền, bao gồm số tiền Trần Chân Dao vơ vét được trên người Mặc Sơ, với cả số tiền lần nữa Mặc Đại Thăng, tổng cộng khoảng trên dưới 60 vạn, toàn bộ đã dùng hết để mua cổ phiếu.
"Con điên rồi, hiện tại tình hình thị trường cổ phiếu không ổn lắm!" Trần Chân Dao nhìn Mặc Chiêu Đệ: "Lúc con làm những việc này, con cũng không thèm thương lượng với mẹ hả?"
Mặc Chiêu Đệ thở dài: "Mẹ, mẹ hiểu cái gì? Con đã quen một người bạn trai, anh ấy là cổ thần trong chợ cổ phiếu, chỉ biết lại không biết lỗ. Người ta còn khôi ngôi tuấn tú, khí độ bất phàm, anh ấy đang theo đuổi con đấy!"
"Thật á?" Trần Chân Dao cũng vui vẻ rồi: "Con bé này, con còn không nói cho mẹ biết? Bảo cậu ta đến nhà ăn cơm đi!"
"Vâng!" Mặc Chiêu Đệ gật đầu: "Mẹ, mẹ phải nấu món ngon đấy, nhưng mà, nhà chúng ta hơi cũ! Mặc Sơ đó đã cưới người có tiền rồi, thế mà không cầm về ít tiền cho chúng ta mua một căn biệt thự trên núi gì gì đó, bản thân chị ta thì đi làm biệt thự cạnh biển, chỉ biết hưởng phúc một mình, còn chúng ta thì sao? Chúng ta vẫn sống ở ngôi nhà cũ mấy chục năm trước!"
"Chẳng phải bây giờ con có một người bạn trai thần cổ phiếu sao?" Trần Chân Dao lập tức cũng giày xéo Mặc Sơ luôn: "Cái người như thế còn siêu hơn cả Quyền Đế Sâm, con xem ở Mỹ có một thần cổ phiếu, tên là Buffet gì gì đó..."
"Ưm, anh ấy chính là Buffet nước chúng ta!" Hai người Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao tâng bốc lẫn nhau, cô ta nói: "Mẹ, bọn con đã đặt khách sạn ăn cơm rồi đấy! Ở nhà hàng mộc mạc!"
"Đúng đúng đúng!" Trần Chân Dao nói: "Mẹ đi gọi điện thoại, con gọi cho cậu ta đi."
Trần Chân Dao mặc một chiếc sườn xám đỏ chót, gương mặt đầu nết nhăn cũng dặm phấn, trát cho cả khuôn mặt trắng như màu trắng vậy, môi thì lại tô son đỏ au.
Sau khi thần cổ phiếu này nhận được cuộc gọi của Mặc Chiêu Đệ, anh ta lập tức xin chỉ thị của Quyền Đế Sâm.
"Tổng giám đốc Quyền, tôi đã làm theo dặn dò của anh, thành công làm cho Mặc Chiêu Đệ lấy hết tiền đầu tư vào thị trường chứng khoán rồi." Thần cổ phiếu cung kính nói với Quyền Đế Sâm: "Cô ta nói tối nay muốn mời tôi ăn cơm, tổng giám đốc quyền, bây giờ chuẩn bị như thế nào?"
Quyền Đế Sâm thản nhiên dặn dò chuyện phải làm tiếp theo, anh nói: "Sau khi làm xong những chuyện này, biến mất cho tôi!"
Buổi chiều, hai giờ bốn mươi lăm phút, thần cổ phiếu đã hẹn với Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao, anh ta nói với bọn họ: "Nghe nói bác trai đang trong bệnh viện, theo lễ phép, cháy phải đi thăm bác trai, sau khi chào hỏi bác ấy xong, chúng ta đến khách sạn ăn cơm cũng không muộn."
"Thật ra không cần đâu!" Trần Chân Dao còn đang nóng lòng muốn khoe bà ta và thần cổ phiếu đã cùng đi ăn cơm đấy chứ, còn lâu bà ta mới muốn dẫn anh ta đi bệnh viện!
Mặc Chiêu Đệ cũng nghĩ như vậy: "Anh yêu, không cần đâu..."
Thần cổ phiếu lại kiên trì: "Nói không chừng chúng ta đến bệnh viện rồi, còn có thể mang lại may mắn đấy!"
Vì thế, ba người đã đi đến bệnh viện.
Khi ba người đứng trước mặt Mặc Đại Thăng, Trần Chân Dao đung đưa cái mông phì nộn của bà ta: "Mặc Đại Thăng, ông đã nhìn thấy chưa? Đây là bạn trai của Chiêu Đệ, thần cổ phiếu ở thị trường chứng khoán hiện nay, cậu ấy vượt qua Quyền Đế Sâm là chuyện chắc chắn có thể! Cho nên, con gái của chúng ta mới là giỏi nhất!"
Miệng của Mặc Đại Thăng động đậy vài cái, cũng chưa có nói ra lời.
Mặc Chiêu Đệ cũng đã trang điểm, ăn mặc xinh đẹp hơn người, cô ta đắc ý nói: "Bố, hôm nay khi hết phiên, con sẽ kiếm được sáu bảy vạn... chẳng bao lâu nữa, con sẽ có sáu triệu, con sẽ là phú bà tiền tỉ, ha ha ha ha..."
Mặc Đại Thăng lắc đầu, điều này sao có thể?
Làm gì có người nào trong một ngày biến 60 vạn thành 6000 vạn hoặc 6 triệu cơ chứ?
Trên trời sẽ không thật sự rơi xuống miếng bánh, cho nên, chắc chắn là Mặc Chiêu Đệ và Trần Chân Dao sẽ bị lừa!
Trần Chân Dao nhìn thời gian: "Chiêu Đệ, đã là ba giờ rồi, hết giờ buôn bán rồi, con xem xem con đã kiếm được bao nhiêu rồi?"
Mặc Chiêu Đệ mở điện thoại ra xem, cô ta trợn tròn mắt: "Sao có thể? Sao có thể?"
Trần Chân Dao vui vẻ nói: "Có phải đã kiếm được rất nhiều đúng không? Nhiều đến nỗi con há hốc mồm rồi hả?"
"Mẹ..." Mặc Chiêu Đệ hưng phấn hét ầm lên: "Thế mà có tám ngàn vạn này, tốt quá rồi!"
Trần Chân Dao cầm điện thoại qua xem, bà ta đếm cả nửa ngày, cũng chưa đếm ra là có bao nhiêu số không?
"Tốt quá rồi!" Trần Chân Dao cũng hưng phấn đến nỗi khoa tay múa chân: "Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ giàu hơn cả Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm! Mẹ muốn đi du lịch vòng quay thế giới, mẹ còn phải mua một chiếc báy may tư nhân rồi mẹ muốn bay đến đâu thì bay đến đó."
Trên gương mặt của "thần cổ phiếu" xoẹt qua một ánh mắt khinh thường, nhưng ngay sau đó anh ta đã khôi phục lại như bình thường.
Mặc Chiêu Đệ tiến lên ôm chặt lấy anh ta: "Anh yêu, anh đúng là phúc âm của em! Em yêu anh, em yêu anh quá thôi... đi thôi, bây giờ có thể đi khách sạn rồi!"
Thần cổ phiếu gật đầu, khi anh ta đang định đi, thì lại bị Mặc Đại Thăng kéo lại góc áo, anh ta nhìn Mặc Đại Thăng một cái: "Bác gái, Chiêu Đệ, hai người ra ngoài trước đi! Hình như bác trai có lời muốn nói với cháu!"
"Vậy anh mau ra nhé!" Mặc Chiêu Đệ lập tức nói: "Đừng để ý đến ông ấy nhiều quá!"
Sau khi hai mẹ con đi ra ngoài, thần cổ phiếu nhìn Mặc Đại Thăng chằm chằm, anh ta không hề che dấu ánh mắt trào phúng của mình một tí nào!