"Trước đây tôi nhỏ, tôi không biết là phải bảo vệ chị cả!" Mặc Tử Mãnh nói: "Tôi bị chị xúi giục, tôi cũng từng dọa sâu chị cả, nhưng mà, bây giờ tôi đã lớn rồi, tôi phân biệt được thị phi trắng đen, tôi biết ai sai ai đúng! Chị hai, chị không thể đổ oan cho chị cả như thế!"
Mặc Chiêu Đệ chơi con dao gọt hoa quả trong tay: "Em cảm thấy, chị cả em đã gả vào nhà giàu rồi, cho nên, em liền đứng về phía chị ta, đúng không? Em có thể lấy được lợi ích từ chỗ chị ta!"
Mặc Tử Mãnh đỏ mặt: "Không phải như chị nói!"
"À à..." Mặc Chiêu Đệ cười lạnh: "Có điều, chị khuyên em một câu, cho dù em có đứng về phía chị ta, thì em cũng không có được bất kỳ lợi ích nào đâu. Chị ta keo kiệt bủn xỉn! Chị ta không nỡ cầm tiền của chồng chị ta ra tồi chia cho chúng ta đâu! Nên là, em vẫn là một quỷ nghèo!"
Mặc Tử Mãnh nói ngay: "Em sẽ cố gắng học đại học, em cũng sẽ tích cực cố gắng tiến thủ giống như chị cả!"
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Tử Mãnh cũng từ bỏ cô ta, cô ta nói: "Tránh ra!"
Mặc Tử Mãnh thấy cô ta cầm dao, trong lòng cũng hơi sợ: "Chị hai, chị làm thế này là phạm pháp đấy!"
Mặc Chiêu Đệ liếm con dao, cô ta chẳng thèm để ý đến tên nghèo Mặc Tử Mãnh, cô ta nói với Mặc Sơ: "Mặc Sơ, trả tám ngàn vạn cho tôi ngay bây giờ! Nếu không..."
Mặc Sơ cảm thấy Mặc Chiêu Đệ này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cô nói: "Được thôi, tới lấy đi!"
Mặc Chiêu Đệ vừa nghe thấy Mặc Sơ chịu cho, đôi mắt tham lam của cô ta nhìn chằm chằm Mặc Sơ không thả, cái này là thật sao?
Mặc Sơ thấy Mặc Chiêu Đệ chần chờ, Mặc Sơ nói: "Bây giờ, làm sao tôi có tám ngàn vạn tiền mặt trên người cơ chứ?"
Mặc Sơ quay người rồi đi về phía cảnh sát, sau khi cô tới nới, cô còn nghe thấy Trần Chân Dao đang lợi dụng tên của Quyền Đế Sâm tạo áp lực cho cảnh sát.
Trần Chân Dao nói: "Tổng giám đốc Quyền tốt với tôi lắm! Các cậu nhất định phải ứng phó hết mình, tìm lại mấy trăm triệu tệ về cho tôi! Nếu các cậu làm việc không hiệu quả, chắc chắn tổng giám đốc Quyền sẽ trách tội các cậu, đến lúc đó các cậu có giữ được bát cơm hay không, cũng khó nói đấy!"
Mặc Sơ cắt đứt lời của bà ta: "Thưa anh, Mặc Chiêu Đệ có bị chứng hoang tưởng bị hại, tôi đề nghị các anh mời một bác sĩ khoa thần kinh tới kiểm tra cho cô ta! Còn nữa, cô ta còn sách nhiễu đòi tôi 8000 vạn..."
"Mặc Sơ, chị chơi tôi..." Mặc Chiêu Đệ tức chết đi được, con dao trên tay cô ta liền đâm về phía Mặc Sơ: "Chị đi chết đi!"
Quyền Đế Sâm vừa đi tới, anh bước nhanh tiến lên mấy bước, một tay kéo Mặc Sơ vào trong lòng anh, ngoài ra, một tay còn lại thì chuyển hướng con dao trong tay Mặc Chiêu Đệ, đâm thẳng về phía Trần Chân Dao!
"Phập" một tiếng!
Ánh dao sáng long lanh, cứ thế này đâm vào trong người Trần Chân Dao, máu đỏ chảy ra từ lồng ngực của bà ta.
Trần Chân Dao có nằm mơ cũng không ngờ, bà ta sẽ bị Mặc Chiêu Đệ, con gái ruột của mình ám sát!
Bà ta nhìn máu đang chảy xuống người mình, còn có đau đớn truyền tới trong nháy mắt, trong khoảng thời gian ngắn thì cũng chưa phản ứng lại.
Còn Mặc Chiêu Đệ, cô ta đã giết đỏ cả mắt rồi, cô ta lại đâm về phía Trần Chân Dao.
"Phập phập phập phập phập..." Mấy dao rơi xuống, trên người Trần Chân Dao cũng đã có vài lỗ máu.
Mặc Sơ chỉ cảm thấy cô được một cánh tay mạnh mẽ hữu lực ôm chặt, cô ngả người vào trong lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, mặc dù mùi rất quen thuộc như thế này, cô vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn anh.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay anh đã ôm chặt cô, làm cô chỉ ở trong lòng anh, không cần nói một câu nào, anh cứ thế cho cô một bến cảng ấm áp.
Mãi đến khi Mặc Sơ nghe thấy vài miếng kêu cứu mỏng manh, cô mới nhìn qua.
Chỉ thấy Trần Chân Dao đã ngã trong vũng máu, còn Mặc Chiêu Đệ thì cầm một con dao gọt hoa quả, điên cuồng đâm về phía cảnh sát!
Cảnh sát tiến lên tóm được cô ta, cô ta hét lên như điên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết Mặc Sơ... từ nhỏ cái gì cô cũng hơn tôi, lớn lên rồi cũng gả cho...đám tốt."
Lòng ghanh tụ, cuối cùng đã làm cho Mặc Chiêu Đệ mất lý trí, nhưng mà, cái đang chờ cô ta cũng chính là tai ương tù ngục.
Xe cấp cứu tới đưa Trần Chân Dao tới bệnh viện, nhưng mà, bác sĩ tuyên bố, vết thương của bà ta quá nặng và đã qua đời rồi.
Còn Mặc Chiêu Đệ thì là liên quan đến tội cố ý giết người, bị giữ lại ngay lúc đó, hôm khác sẽ tiến hành tuyên án trên tòa.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhà họ Mặc đã lên trang đầu báo thành phố S.
Sau tang lễ của Mặc Đại Thăng, vợ và con gái ông ta bị thần lừa, sau tang lễ vợ đi báo cảnh sát, con gái thì mất tiền mất sắc điên cuồng giết người, con gái giết chết mẹ, bây giờ con gái đang đối mặt với tội danh cố ý giết người...
Tin tức này vừa ra, những người cảm thấy khiếp sợ không chỉ có nhân dân thành phố S, chủ yếu nhất còn có nhà họ Long và nhà họ Mộ.
Điều này làm cho Long Diệu Thiên và Mộ Thế Trung đều nhận thức được cừu hận khắc cốt ghi tâm của Quyền Đế Sâm, và cả kế hoạch cặn kẽ không chê vào đâu được của anh nữa.
Đêm nay, người vui vẻ vẫn là người vui vẻ.
Không ai vào được thế giới của người khác!
Mỗi người, đều có thế giới khác nhau.
Sau khi lo liệu hậu sự của Trần Chân Dao xong, tâm trạng Mặc Sơ cũng hơi trầm, đây là gia đình hồi nhỏ của cô, cứ thế không còn nữa!
Cô ngồi một mình trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sao trên trời.
Ánh sao đêm nay cũng không sáng ngời.
Cô lẳng lặng sờ lên từng đồ vật ở nơi từng là nhà của cô.
Bất luận từng cười vui, hay là đau khổ, bất luận từng có bao nhiêu trận cãi vã, bất luận từng có bao nhiêu nỗi tủi, giờ phút này theo sự ra đi của ông bà Mặc Thị, tất cả đều đã tan thành mây khói!
Tuy Mặc Sơ sinh trưởng như cỏ dại, cô cũng chưa trải qua sự qua đời của người thân, hơn nữa còn là trong mấy ngày ngắn ngủi, song thân đồng thời ra đi.
Mặc dù vợ chồng Mặc Thị đối xử với cô chẳng tốt gì, nhưng mà, cô cũng từng gọi bọn họ một tiếng bố một tiếng mẹ!
Nơi mà Mặc Chiêu Đệ giỏi nhất, tất nhiên chính là trong bức tường cao.
Mặc Sơ không thương xót cho cô ta, phải biết rằng, cô cũng từng cho Mặc Chiêu Đệ rất nhiều cơ hội, chẳng qua, mỗi lần, Mặc Chiêu Đệ đều chà đạp cơ hội của cô xuống chân.
May mà, Thiệu Vĩ Trạch sẽ học tập ở nước ngoài, Mặc Tử Mãnh trải qua những chuyện này, hi vọng cậu ta trưởng thành lên.
Còn bản thân Mặc Sơ, cô cũng sẽ sống thật tốt, chỉ là, cô sẽ sống càng cảm ơn, tích cực, cố gắng hơn.
Khi cô ngồi trong phòng từng người, Quyền Đế Sâm cũng không quấy rầy cô.
Quyền Đế Sâm mở một bộ dụng cụ trà mới ra, gỗ tử đàn hảo hạng, tỏa ra mùi thơm ngát của gỗ, anh còn mở túi trà, mùi hương của Thiết Quan Âm không nồng nhưng lại lưu rất lâu.
Anh ngồi trong sân, pha trà, cảm nhận gió đêm có vài phần khô hanh, nhưng mà, lòng anh lại yên tĩnh như nước.
Lắng đọng lại chân chính là sau khi lên lên xuống xuống, vẫn là trông hoa nở hoa tàn trước cửa với vẻ hờ hững, vẫn là yên tĩnh xem gió nổi mây bay điềm tĩnh như họa.
Khi Mặc Sơ mở cửa ra, đi ra khỏi phòng, cô liền ngửi thấy mùi trà thoang thoảng, cô tìm theo mùi hương rồi nhìn thấy người đàn ông trong sân.
Anh đang ở dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh đặt một bộ dụng cụ pha trà, tuy Mặc Sơ không hiểu lắm, nhưng cô có thể nhìn ra, đây là bộ pha trà cực tốt.
Mặc Sơ ngồi xuống ghế đối diện anh, Quyền Đế Sâm rót một ly trà, đưa lên tay cô.
Mặc Sơ nhận ly trà, cô nhấp nhẹ một ngụm, mùi vị rất thơm!
"Không ngờ, anh Quyền cũng biết pha trà à?" Qủa thật là Mặc Sơ có hơi bất ngờ.
Quyền Đế Sâm nhìn cô: "Lần đầu tiên!"
Lúc anh nhìn Mặc Sơ, trong đôi mắt là sự cưng chiều dịu dàng, cưng chiều như thế, phảng phất như hương trà này rất có khả năng lưu hương bên cạnh cô vậy.
Mặc Sơ có thể cảm nhận được tâm ý của anh, anh vốn không phải kiểu đàn ông giỏi biểu lộ tấm lòng.
"Cảm ơn!" Cô nói nhỏ.
Quyền Đế Sâm lấy lại cốc trà trống trong tay cô, sau đó anh lại rót cho cô một chén trà ngon: "Trà và rượu, đều là văn hóa cổ xưa nhất của đất nước chúng ta, uống rượu với tri kỷ đời mình là chuyện cực kỳ vui vẻ. Thưởng thức trà với bạn đời cũng là chuyện tốt đẹp nhất!"
Mặc Sơ lệ nóng quanh tròng nhìn anh, cô đứng lên, đi đến bên cạnh anh.
Anh ôm cô vào lòng, hai tay cô thì ôm cổ anh, tận tình hít thở mùi của anh, mùi hương của trà, và cả mùi của thủy triều trong đêm hè này nữa.
Sau khi kết thúc tang lễ của bố mẹ Mặc Thị, Mặc Sơ trở về công ty làm việc.
Case mà cô nhận lần trước, có liên quan đến chuyện Mộ Dật Phong và Đường Tuyết Nhi giải trừ quan hệ vi hôn.
Lần trước, Mặc Sơ đã gặp ông cụ của nhà họ Mộ, lần này cô muốn đi gặp gia trưởng của nhà họ Đường.
Mặc Sơ đã hẹn gặp mặt Đường Tuyết Nhi, Mặc Sơ nói: "Tuyết Nhi, tôi có thể nói chuyện với bố mẹ cô không?"
"Được!" Đường Tuyết Nhi uống một cốc trà chanh: "Nhưng mà, chị dâu, chị phải chuẩn bị tâm lý, bố mẹ em cũng rất vừa ý Mộ Dật Phong!"
"Cho nên, bọn họ sẽ không dễ dàng hủy bỏ quan hệ vi hôn." Mặc Sơ gật đầu.
Đường Tuyết Nhi nói: "Đúng vậy!"
Đường Tuyết Nhi dẫn Mặc Sơ về nhà họ Đường, trong nhà có một vị lớn tuổi nhưng tinh thần vô cùng khỏe mạnh, đó là ông cụ Đường, với cả vợ chồng Đường Thị, vợ chồng Đường Thị đã tới tuổi trung niên, sắc mặt ông Đường là màu đồng cổ, là điển hình của hình tượng quân nhân gió táp mưa sa, bà Đường thì là kiểu phu nhân ưu nhã.
"Ông nội, bố, mẹ, con về rồi!" Đường Tuyết Nhi nói: "Vị này Mặc Sơ, người tổ chức sự kiện của công ty hôn khánh Thiên Trường Địa Cửa và cũng là vợ của anh Sâm!"
Mặc Sơ cũng chào ngay: "Chào ông! Chào thủ trưởng, chào phu nhân!"
Giọng ông Đường như chuông, dày khỏe vô cùng: "Nhóc, chuẩn bị kết hôn rồi à? Có những kế hoạch gì? Nói ra chúng ta nghe xem nào!"
Mặc Sơ sửng sốt, cô tới là để giải trừ hôn ước, đâu phải tới để lên kế hoạch cưới đâu?
Đường Tuyết Nhi dịu dàng nói: "Ông nội, bố, mẹ, bây giờ con có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố, đó chính là, con và Mộ Dật Phong nhất trí ý kiến, bọn con đều đồng ý hủy bỏ quan hệ vi hôn giữa chúng con! Hôm nay chị dâu tới là để hủy bỏ quan hệ vi hôn, không phải tới để lên kế hoạch kết hôn."
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt tất cả mọi người đều sợ ngây người!
Không có ai nghĩ được rằng, một người luôn rất ngoan ngoãn như Đường Tuyết Nhi, lại muốn hủy bỏ quan hệ hôn nhân!
Cuộc đời của cô ta, luôn là xuôi gió xuôi nước, tuổi còn trẻ đã là giáo sư của đại học S rồi!
Mộ Dật Phong, cũng là một người tài ba trong vòng người trẻ làm kinh doanh.