"Nhưng, anh trai cũng là con của mẹ đấy!" Cố Vãn Vãn không hiểu.
Tần Tinh: "..."
Trong phòng khách.
Hương trà bay khắp phòng.
Người làm quan thì thích trà, Cố Trạch Dã giải thích điểm này rất tốt.
Anh ta rót trà cho Cố Hiên Ưng: "Bố, nhiệt độ ở thành phố S thấp hơn Tam Á, bố vừa tới có thể sẽ không quen!"
"Dù sao thì thành phố S cũng là thủ đô của chúng ta! Con có thể nhận chức thị trường ở đây, bố rất mừng, hơn nữa con còn là trợ thủ đắc lực của tân tổng thống mới nhậm chức, bố lại càng mừng hơn." Cố Hiên Ưng rất hài lòng về anh: "Trạch Dã, rất tốt!"
"Con có thể có ngày hôm nay, cũng là công lao của bố." Cố Trạch Dã uống một ngụm trà.
Bỏ qua chuyện huyết mạch, thì bất kể là giáo dục, hay là chỉ dẫn lối sống, Cố Hiên Ưng đều là người có tính quyết định ảnh hưởng đến Cố Trạch Dã.
Cố Hiên Ưng vỗ vai anh ta: "Con đường đời thì con vẫn phải tự đi! Trạch Dã, cố lên!"
Lúc bọn họ nói chuyện, thì giờ cơm tối cũng đã tới.
Cả nhà đi tới khách sạn lớn gần đó ăn cơm.
Mặc Sơ và Kiều Thanh Du bế theo đứa bé, hai người đưa đứa bé về nhà.
Mặc Sơ pha sữa cho Cổ Thiên Du uống, sau khi ăn xong, cô bé mở to mắt không chịu đi ngủ, có thể là cô bé cảm thấy đây không phải là vòng ôm của me!
Kiều Thanh Du nói: "Tết, nếu bố mẹ nhà họ Cố không về, cậu chỉ có thể nuôi à?"
"Dù sao thì tớ cũng chẳng có việc gì quan trọng." Mặc Sơ nói: "Tớ có thể hiểu cho Vãn Vãn, năm đó tớ chưa cưới đã sinh con, bị người của nhà họ Mặc mắng cho té tát, cậu ấy xuất thân trong gia đình danh môn, chắc chắn là càng gay hơn."
Khi hai người nói chuyện, Kiều Thanh Du có việc phải làm nên cô ấy liền rời
đi.
Mặc Sợ bế Kiều Thanh Du, hát cho cô bé nghe, dỗ cô bé đi ngủ.
"Chim én nhỏ, mặc áo hoa, hàng năm xuân tới nơi đây..." Giọng nói của Mặc Sơ vô cùng dịu dàng, cô hát bài ca quen thuộc.
CD
Khi cô đang dỗ đứa bé, thì Quyền Đế Sâm về.
Anh nhìn dáng vẻ cô bé đứa bé, anh đứng ở cửa.
Cô rất tập trung, cũng rất dịu dàng, nhẹ nhàng ngân nga ca khúc xưa.
Nhưng mà trên vầng trán, lại tràn ngập tình yêu thương của người mẹ.
Quyền Đế Sâm không có quấy rầy cô, sau khi cô dỗ cho Cố Thiên Du ngủ, bởi vì chưa có giường trẻ con, cô đành phải đặt cô bé lên giường của hai người.
Khi cô nhìn thấy Quyền Đế Sâm, cô tiến lên: "Đế Sâm, em chưa được sự đồng ý của anh, đã trong con cho Vãn Vãn vài ngày, có được không?"
Cô đang thầm nghĩ, Cố Thiên Du là con gái ruột của Quyền Đế Sâm, cô trông con cho Cố Vãn Vãn như thế này, Quyền Đế Sâm không vui thì sao?
Anh từng nói, anh và Cổ Vãn Vãn đã phân rõ ranh giới, còn cô thì cứ làm hai người ở cùng một chỗ.
Quyền Đế Sâm còn chưa nói gì, Mặc Sơ đã giải thích: "Bố mẹ của Vãn Vãn bất ngờ tới thành phố S, cô ấy lo bố mẹ không chấp nhận việc cô ấy chưa cưới đã sinh con, cho nên em mới trong giúp cô ấy..."
"Em trông đi!" Quyền Đế Sâm ngắt lời cô.
Mặc Sổ thận trọng nhìn anh: "Anh không giận chứ?"
Cô nhìn nét mặt của anh, thì không giống như là vẻ tức giận!"
"Ừm." Anh trả lời cô.
"Cảm ơn." Mặc Sơ như trút được gánh nặng.
Buổi tối, sau khi hai người đã tắm xong, Cổ Thiên Du tỉnh dậy, cô bé đã uống sữa rồi vẫn không chịu đi ngủ.
Trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, cứ yy a a nói chuyện, nhưng mà ai nghe cũng không hiểu!
Mặc Sợ biết chắc chắn Cố Vãn Vãn lo cho đứa bé, nên cô đã chụp ảnh gửi cho cô ấy.
Trong khách sạn lớn.
Cố Vãn Vãn ăn cơm cùng bố mẹ, mà tâm trí không tập trung được.
Qủa thực, đứa bé chưa bao giờ rời xa cô ấy, cô ấy không quen một tí nào cả.
Khi cô ấy nhận được ảnh chụp Mặc Sơ gửi qua wechat, nhìn thấy con gái vui vẻ chơi đùa, cô ấy mới thoáng yên tâm.
Mặc dù Cố Trạch Dã cũng nhớ đứa bé, nhưng suy cho cùng thì anh ta có định lực hơn Cố Vãn Vãn.
Anh ta bắt chuyện với bố mẹ, lúc giơ tay nhấc chân vẫn tỏ ra khí thế và săn sóc.
Sau bữa cơm tối, Cố Trạch Dã gọi tài xế đưa bố mẹ nhà họ Cố về nhà, anh ta nói: "Bố, mẹ, con còn chút việc ở cơ quan nữa, con đi xử lý trước đã."
"Đi đi!" Cố Hiên Ưng gật đầu: "Lấy công việc làm trọng!"
Cố Vãn Vãn sốt ruột, cô ấy muốn đi gặp con!
Lúc này, Cố Trạch Dã nhìn về phía Cố Vãn Vãn: "Vãn Vãn, em từng nói là hết năm em muốn về nước làm việc, hay là? Em thử làm viên chức trước nhé, em thấy thế nào?"
"Em..." Cố Vãn Vãn vẫn muốn làm nhà thiết kế, cô ấy đâu có muốn làm viên chức, cô ấy lập tức hiểu ra ý của Cố Trạch Dã: "Được ạ! Cảm ơn anh trai, thế anh có bật đèn xanh cho em không?"
Cố Trạch Dã thấp giọng nói: "Anh tin vào thực lực của Vãn Vãn!"
Cổ Vãn Vãn vui vẻ nói: "Bố, mẹ, con cũng đi tăng ca với anh trai đây!"
"Con tăng ca cái gì?" Tần Tinh không đồng ý: "Con muốn làm thị trưởng a?"
Tần Tinh không thích hai người ở cùng nhau, suy nghĩ thậm căn cố đế của bà ta là, thân phận của Cố Trạch Dã không xứng với Cố Vãn Vãn.
"Bố..." Cố Vãn Vãn chuyển mắt nhìn về phía Cố Hiên Ưng.
Cổ Hiên Ưng nói: "Con có thể học được một phần mười của Trạch Dã cũng là tốt rồi! Đi đi!"
"Hiên Ưng..." Tần Tinh không vui.
"Cảm ơn bố..." Cố Vãn Vãn thơm một cái lên má bố.