Đây không phải là lần đầu tiên Quyền Đế Sâm hôn cô!
Mặc Sơ vẫn cảm thấy tim mình đập rộn lên. Mặc dù cô đã sinh con nhưng nói về tình yêu nam nữ, ở trước mặt anh cô vẫn đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, mặc cho anh phác họa ra bức tranh đẹp đẽ.
Giờ phút này đôi tay nhỏ bé của cô không biết đặt ở đâu, chỉ có thể căng thẳng nắm vạt áo của mình.
Nụ hôn của anh giống như con người anh vậy, bá đạo mà mạnh mẽ.
Anh không tốn nhiều sức đã cạy môi của cô ra, tùy ý nhấm nháp đầu lưỡi của cô một cách vui sướng.
Lúc này, giọng nói của trợ lý Tả Điện Vũ truyền tới từ ngoài cửa: "Cô Cố, Quyền tổng đang tiếp khách!"
Tả Điện Vũ là trợ lý riêng của Quyền Đế Sâm, đương nhiên biết chuyện Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm đã kết hôn. Khi Cố Vãn Vãn xông vào công ty chớp nhoáng, anh ta cần thiết phải nhắc nhở Cố Vãn Vãn.
Trong phòng làm việc, lúc Mặc Sơ bị Quyền Đế Sâm hôn đến mơ màng, say đắm giống như uống rượu ngon vậy, nghe được hai chữ cô Cố, cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô trợn to đôi mắt, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, tỏ ý anh buông mình ra. Nếu Cố Vãn Vãn nhìn thấy cảnh tượng này sẽ đau lòng đến mức nào?
Nhưng chỉ là đôi mắt của Quyền Đế Sâm trở nên sâu thẳm không lường được, anh cũng không rời khỏi đôi môi của cô, ngược lại còn đang thưởng thức dái tai đỏ bừng thẹn thùng của cô.
Ở ngoài cửa Cố Vãn Vãn xinh đẹp cười một tiếng: "Có phải anh Sâm đang gặp Mặc Sơ hay không?"
"Chính là cô Mặc." Tả Điện Vũ lên giọng.
Cố Vãn Vãn đã mở chốt cửa: "Trợ lý Tả, Mặc Sơ là bạn thân tốt của tôi, tôi cũng có thể tiến vào nghe!"
Mặc Sơ lo lắng Cố Vãn Vãn sẽ lập tức xông vào, cô không thể làm gì khác hơn là gắng sức đẩy Quyền Đế Sâm ra. Lúc cửa được mở ra, cô nhảy ra khỏi lòng anh giống như lò xo vậy, kết quả dùng sức quá mạnh, va vào làm đổ một đống văn kiện trên bàn uống trà.
Cố Vãn Vãn vừa vào đến đã thấy khóe môi Quyền Đế Sâm nhếch lên một cái mỉm cười không dễ phát hiện, mà Mặc Sơ đưa lưng về phía cô đang nhặt văn kiện trên đất.
"Anh Sâm, có phải anh đang bắt nạt Mặc Sơ hay không?" Cố Vãn Vãn đi tới bên cạnh anh: "Em nói cho anh biết, Mặc Sơ là bạn thân tốt nhất của em. Anh phải yêu quý bảo vệ cô ấy giống như đối với em vậy!"
Lúc này, Mặc Sơ đã thu dọn xong văn kiện. Khi tầm mắt cô nhìn về phía Quyền Đế Sâm, anh đang ngắm nhìn cô đầy ý tứ sâu xa.
Mặc Sơ cụp mắt xuống, Cố Vãn Vãn nói đúng một nửa, anh sẽ bảo vệ cô nhưng sẽ không yêu cô.
Có lẽ trên thế giới này cũng không ai biết người đàn ông như anh yêu kiểu phụ nữ như thế nào.
"Vãn Vãn, cậu đến rồi!" Mặc Sơ mỉm cười chào hỏi với Cố Vãn Vãn.
"Đúng vậy!" Cố Vãn Vãn kéo Mặc Sơ ngồi trên ghế sa lon: “Anh tớ nói, tỷ lệ sinh giảm xuống, Thành phố S chúng ta làm không tốt lắm, rất ít người sẵn sàng sinh con, còn bảo tớ nghĩ cách đấy!"
Mặc Sơ gật đầu một cái: "Chủ yếu là bây giờ áp lực cuộc sống quá lớn, gia đình bình thường nuôi một đứa trẻ con còn được, nếu nuôi một thêm một đứa nữa, cuộc sống túng quẫn sẽ tạo thành áp lực cho cả gia đình. Nếu bên trên có người cần phụng dưỡng, chi tiêu sẽ lớn hơn. Nếu chính phủ có thể nâng cao tiền dưỡng lão cho người già, kéo dài kỳ nghỉ thai sản của phụ nữ, khống chế tỷ lệ ly dị, bảo đảm về mặt quyền lợi cơ bản của phụ nữ..."
Cô nói đến chỗ này, cảm thấy tầm mắt sắc bén Quyền Đế Sâm đặt trên người cô, trong lòng cô "Lộp bộp" một cái, anh có cho rằng cô đang tranh thủ quyền lợi cho mình hay không?
Mặc Sơ vội chuyển đề tài: “Vãn Vãn, cậu tới đây làm gì?"
Cố Vãn Vãn lập tức nói: "Tớ muốn tham dự cuộc thi tuyển vợ của anh Sâm!"