Quyền Thịnh Quốc quan sát Mặc Sơ rồi gật đầu một cái: “Cháu ngồi đi!”
“Cảm ơn ông.” Mặc Sơ ngồi xuống đối diện với ông cụ, cô nhìn chằm chằm vào bàn cờ trên bàn giống như đang suy nghĩ về điều gì đó.
Lúc này, quản gia Trương mang bánh ngọt, hoa quả và trà đến.
Cố Vãn Vãn ngồi bên cạnh Quyền Thịnh Quốc: “Ông nội Quyền, ông là cao thủ chơi cờ, mấy năm nay ông có tìm được đối thủ không?”
“Thỉnh thoảng Đế Sâm chơi với ông vài ván, nó cũng rất bận.” Quyền Thịnh Quốc nhắc đến Quyền Đế Sâm, tự nhiên lại cảm thấy tự hào.
Cố Vãn Vãn chỉ Mặc Sơ rồi nói: “Đây là quán quân cờ tướng của trường chúng cháu, ông có muốn chơi một ván không?”
“Ồ...” Quyền Thịnh Quốc không ngờ Mặc Sơ còn biết chơi cờ tướng: “Đến đây nào!”
“Vậy thì cháu cung kính không bằng tuân lệnh!” Mặc Sơ mỉm cười nói: “Mời ông đánh trước!”
“Ưu tiên phái nữ.” Quyền Thịnh Quốc cười ha ha.
Mặc Sơ cũng không nhường nữa mà bắt đầu đánh cờ.
Người ta thường nước cờ cũng giống như tính cách người chơi, nước cờ của cô vững vàng và khó đoán, từ trước đến nay cô không phải là người hay bộc lộ mũi nhọn!
Quyền Thịnh Quốc thắng hiểm một ván, ông cụ khen ngợi: “Con bé Mặc Sơ này rất được đấy.”
“Đương nhiên rồi, đó là bạn thân của cháu mà.” Cố Vãn Vãn cầm bánh ngọt lên ăn: “Khi còn đi học, Mặc Sơ rất giỏi.”
“Bây giờ con bé làm nghề gì?” Quyền Thịnh Quốc thuận miệng hỏi.
Mặc Sơ nói nhỏ: “Bây giờ cháu đang là người lên kế hoạch cho các đám cưới ở Công ty hôn lễ Thiên Trường Địa Cửu.
“Ồ...” Mắt Quyền Thịnh Quốc sáng lên, ông cụ vỗ nhẹ vào tay Cố Vãn Vãn: “Con bé này thật là, cháu muốn ông giao cho Mặc Sơ lên kế hoạch về chuyện lớn cả đời của Đế Sâm đúng không?”
Mặc Sơ sững sờ, cô còn đang rầu rĩ về chuyện này đây!
Cố Vãn Vãn cười nói: “Cảm ơn ông nội Quyền rất nhiều, ông nội Quyền đang chọn vợ cho anh Đế Sâm sao? Vậy cháu cũng muốn tham gia!”
Bây giờ trong lòng Mặc Sơ đang rất lo lắng! Cô thà từ chức cũng không muốn lên kế hoạch chọn vợ cho Quyền Đế Sâm. Hơn nữa giờ Cố Vãn Vãn cũng muốn tham gia!
“Vãn Vãn, tớ không đảm nhiệm được việc này đâu!” Mặc Sơ chỉ đành nói thẳng.
“Sao cậu có thể không đảm nhiệm được chứ?” Cố Vãn Vãn vỗ ngực: “Tớ hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cậu. Mặc Sơ, cậu cứ làm đi! Nhất định tớ sẽ giúp đỡ cậu.”
“Vãn Vãn...” Cô sốt ruột nhìn cô ấy: “Tớ thực sự không làm được...”
Cố Vãn Vãn chỉ nghĩ rằng cô đang khiêm tốn: “Mặc Sơ, cậu làm được mà! Cậu xem, ông nội Quyền cũng đã đồng ý rồi, cậu còn tiếp tục từ chối thì chẳng khác nào không nể mặt ông ấy!”
Mặc Sơ nhìn về phía Quyền Thịnh Quốc, cô thà quay về rồi bị Ân Phi Âm mắng cũng không muốn làm công việc này.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Quyền Thịnh Quốc nói một cách dứt khoát.
“Vâng!” Cố Vãn Vãn vui sướng nhảy cẫng lên: “Ông nội Quyền, bây giờ chúng cháu sẽ đi chuẩn bị.”
Cố Vãn Vãn nói xong thì kéo tay Mặc Sơ rời đi.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Mặc Sơ và Cố Vãn Vãn đứng dưới ánh mặt trời đầu xuân. Mùa xuân, vạn vật sinh sôi nảy nở xanh mơn mởn.
Cố Vãn Vãn vui vẻ ngâm nga một bài hát, từ đầu đến chân đều tràn ngập vẻ vui sướng.
Còn Mặc Sơ thì nhíu mày lo âu, cô không muốn tình bạn mà khó khăn lắm mình mới vun đắp được bị tan vỡ, cô cũng sợ người đàn ông lòng dạ thâm sâu khó lường Quyền Đế Sâm kia tức giận.
Cô vẫn quyết định nói chuyện thẳng thắn với Cố Vãn Vãn: “Vãn Vãn, tớ có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu...”
Lúc này điện thoại của Cố Vãn Vãn vang lên, cô ấy nghe máy, rất nhanh đã cúp máy, sau đó hăng hái nói: “Sơ Sơ, bây giờ không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn công việc của tớ. Tớ nói cậu nghe, tớ muốn đi làm tình nguyện viên ở ban kế hoạch hoá gia đình.”