Đã vậy cô còn yên lặng như thế, điều này đã vượt ra ngoài tưởng tượng của Quyền Đế Đình.
Lúc An Ngôn châm chọc anh ta, anh ta đã nhả ra một ngụm khói.
"Anh đợi sau khi bị vạch trần, sau đó cả nhà bốn người của người ta đoàn viên đi!" An Ngôn tức giận lắm, cô ta đã vì Quyền Đế Đình mà làm nền rất nhiều, cô ta bảo Diệp Tử thay đổi DNA, kết quả thì sao, người đàn ông này lại đối xử vô tình với cô ta như này...
An Ngôn tức giận rời đi.
Quyền Đế Đình lái xe, nhìn thấy Mặc Sơ đang ở bên đường ăn thịt xiên nướng với bạn, anh ta đỗ xe, sau đó đi đến bên cạnh hai người.
"Mặc Mặc, tôi có vài lời muốn nói với cô!" Quyền Đế Đình đứng ở cửa.
Mặc Sơ nhìn anh ta một cái, sau đó đưa mắt nhìn Kiều Thanh Du: "Có gì nói luôn đi!"
"Cô đợi tòa án mở phiên tòa sao?" Quyền Đế Đình đi tới, ngồi xuống cái ghế cạnh bọn họ, giọng điệu lạnh khốc: "Không muốn hòa giải ngoài tòa với tôi à?"
Mặc Không đâu ngờ Quyền Đế Đình gian xảo như thế, anh ta lại dùng một giấy gọi giả tới lừa cô, cô nói: "Anh muốn hòa giải như thế nào?"
"Chia tay Quyền Đế Sâm, kết hôn với tôi, để cô và tôi và cả các con sống hạnh phúc bên nhau!" Quyền Đế Đình nói ra ý của anh ta.
Mặc Sơ vỗ tay: "Kế hoạch thật hoàn hảo! Quyền Đế Đình, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ai muốn ở bên anh cơ chứ? Anh không tin thì đi hỏi con của tôi đi, xem xem bọn nó có đồng ý sống cùng anh không? Đúng rồi, tôi đợi tòa án gọi tôi!"
Quyền Đế Đình thấy cô tự tin như vậy, anh ta càng ngàng càng có hứng thú với người phụ nữ này rồi!
"Thế thì được, chúng ta cứ chờ xem!" Quyền Đế Đình quay người rời đi.
Sau khi anh ta đi, Mặc Sơ cũng không có tâm trạng ăn xiên nướng nữa.
"Tớ cũng về nhà đây!" Cô đi nhờ xe về vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Cô về đến nhà, thì nhìn thấy Quyền Đế Sâm đã ở nhà rồi.
Tả Điện Vũ đang gọi điện cho anh: "Có tòa soạn đã công bố tin tức của anh và cô An Ngôn trước kia, lại còn đặt chung với tin vỉa hè của cậu hai quyền nữa."
"Phóng viên nào làm? Bắt cô ta nghỉ việc!" Quyền Đế Sâm trực tiếp ra lệnh.
"Vâng!" Tả Điện Vũ lập tức tiến hành can thiệp với tòa soạn.
Mặc Sơ đi vào, cô hơi lo lắng vì người mà anh nhằm vào là Kiều Thanh Du, cô vội vàng tiến lên hỏi: "Đế Sâm, có chuyện gì vậy?"
Quyền Đế Sâm đưa điện thoại cho cô xem, cô thấy quả nhiên là cái bài báo mà Kiều Thanh Du viết, cô vội vàng nói: "Đế Sâm, đây là bạn em!"
Cô nói xong, thấy Quyền Đế Sâm không nói gì.
Cô đưa mắt nhìn anh: "Xin lỗi, cậu ấy đã mạo phạm anh, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh!"
Quyền Đế Sâm vẫn không có nói chuyện.
Mặc Sơ biết, mặc dù anh rất cưng chiều cô, nhưng mà, đối với người khác thì anh vẫn là người tàn nhẫn vô tình.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ không có nắm chắc.
Quyền Đế Sâm lấy điện thoại từ trên tay cô, anh bấm số máy của Tả Điện Vũ: "Cho toàn soạn và phóng viên một lần cảnh cáo!"
"Cảm ơn!" Mặc Sơ cũng hiểu, anh có thể nhượng bộ một bước lớn như này, quả thực không dễ dàng.
...
Kiều Thanh Du bị tòa soạn cảnh cáo.
Cô ấy đã nói qua với tổng biên tập, đừng dùng cái tiêu đề liên quan đến Quyền Đế Sâm, nhưng mà, tổng biên tập muốn tranh thủ thêm một ít tỉ suất đọc tin, kết quả, đắc tội Quyền Đế Sâm rồi.
Nếu không phải là Mặc Sơ cầu tình, cô ấy đã mất việc rồi.
Lúc cô ấy đi trên đường, đột nhiên có một chiếc xe xông về phía cô ấy.
Cô ấy không tránh kịp, chiếc xe tông vào cô ấy.
Cô ấy đau đến nỗi không nói nên lời, kết quả có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ trên xe bước xuống, khuôn mặt của anh ta, Kiều Thanh Du không nhìn rõ, cô ấy chỉ nghe thấy anh ta nói: "Đây là Quyền Đế Sâm bảo tôi làm, ai bảo cô đưa tin sự việ có liên quan tới anh ta cơ chứ? Cô không biết, chuyện mà cậu cả Quyền ghét nhất là bị phóng viên viết bài về anh ấy à?"
Kiều Thanh Du không dám tin cái kết quả này, cô ấy không nói ra một chữ nào, cô ấy chỉ cảm thấy cả người đau đến nỗi sắp nổ tung, với cả âm thanh lái đi của chiếc xe gây sự.
Không biết đã qua bao lâu, cô ấy lờ mờ nghe thấy tiếng xe cấp cứu 120 đi tới, với cả tiếng cảnh sát giao thông đi tới.
Cô ấy được khiêng lên xe cấp cứu, vào phòng cấp cứu.
Sáng sớm hôm sau.
Kiều Thanh Du tỉnh lại, Cố Mộc Thành đang khám bệnh, anh ta nhìn cô ấy, sau khi kiểm tra xong, thì nói với cô ấy: "Có số điện thoại của người nhà không? Thông báo cho bọn họ tới chăm sóc cô!"
"Tôi chỉ có một người bạn thân nhất là Mặc Sơ..." Kiều Thanh Du nói tới đây, sắc mặt cô ấy thay đổi, nhớ tới lời của tên tài xế nói lúc đâm cô, người đó là Quyền Đế Sâm phái tới! "Thôi, tôi không có bạn bè..."
Cố Mộc Thành nghe rõ thấy cô ấy nói có bạn tên là Mặc Sơ, anh ta đi đến chỗ cảnh sát giao thông rồi nói: "Bệnh nhân vẫn còn rất yếu, các anh đừng làm cô ấy xúc động."
Cảnh sát giao thông đi tới hỏi tình huống của cô ấy, cô ấy cũng im lặng không nói câu nào, cô ấy là người khôn ngoan, lần này không có tông chết cô ấy, nết như cô còn nói là Quyền Đế Sâm phái người làm, e là đến cả mạng sống cũng không còn.
"Tôi không biết..." Kiều Thanh Du buồn bã nói.
Cố Mộc Thành trở về văn phòng bác sĩ, gọi điện thoại cho Mặc Sơ: "Cô có quen một người phụ nữ tên là Kiều Thanh Du không?"
"Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, sao vậy?" Mặc Sơ đang ở công ty, cô ấy đang đi làm.
Cố Mộc Thành nói: "Cô ấy xảy ra tai nạn xe cộ, chân đã bị thương, đang ở bệnh viện."
"Cái gì?" Mặc Sơ rất lo lắng cho Kiều Thanh Du: "Cô ấy bị thương thế nào rồi? Có nghiêm trọng không? Tôi qua ngay đây."
Cố Mộc Thành nói: "Phỏng chừng là phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới bình phục, cô qua thăm cô ấy đi! Nhưng mà, theo suy đoán, là bị đâm ác ý."
Mặc Sơ vội vàng tới bệnh viện, Cố Mộc Thành đã ở cổng bệnh viện đón cô: "Sao lại như vậy? Cảnh sát có điều tra không?"
"Cô ấy không chịu nói gì hết!" Cố Mộc Thành thở dài.
Mặc Sơ rất lo lắng cho Kiều Thanh Du, cô đi theo Cố Mộc Thành vào phòng bệnh.
Cô ấy thấy một chân của Kiều Thanh Du đã đóng thạch cao, còn có băng vải, dán trong giường bệnh, còn Kiều Thanh Du, thì lại bất lực nằm đó và còn không ngừng rơi nước mắt.
"Thanh Du..." Mặc Sơ đi nhanh tới, cô ấy lo lắng nắm tay Kiều Thanh Du: "Sao lại thế này? Cậu có nhìn rõ dáng vẻ của kẻ gây chuyện không? Mộc Thành nói là người khác ác ý đâm cậu, cậu có nói chuyện này cho cảnh sát không?
Kiều Thanh Du lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn một người lạ: "Cảnh sát có biết cũng vô dụng, bởi vì có một số thứ ở vùng cấm, cảnh sát cũng sẽ không lo đâu!"
"Vậy là ý gì?" Mặc Sơ rút khăn giấy ra lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng mà, Kiều Thanh Du lại tránh ý tốt của cô.
Hơn nữa, Kiều Thanh Du cũng rút tay ra khỏi tay cô.
"Thanh Du..." Mặc Sơ thấy cô ấy từ chối mình, trái tim cô cũng lạc lõng: "Rốt cuộc là thế nào? Thanh Du, cậu là một người thẳng thắn, cậu nói với tớ đi!"
Kiều Thanh Du nhìn cô, cuối cùng không nhịn được đã bùng nổ, cô ấy quát to vào mặt Mặc Sơ: "Chồng cậu kêu người tới đâm tớ, cậu lại ở đây giả vờ tốt bụng làm cái gì?"