Đại Chu lại dừng lại trong nháy mắt, đâu là giọng của Mặc Hi?
Sáng nay cậu làm sao thế nhỉ? Đầu tiên là nghe thấy giọng của Mặc Hàm, giờ lại là giọng của Mặc Hi, lẽ nào cậu bé đang vẫn đang nằm trong sự huyễn thính sao?
Ngay sau đó, ở cửa lớp học lại nhô ra một cái đầu, cô bé ngọt ngào gọi cậu bé một tiếng: "Đại Chu!"
Đại Chu chạy như bay về phía cửa lớp học, cậu bé gần như mất khống chế kêu lên: "Hàm Hàm, thật sự là cậu này!"
Trong nháy mắt, Đại Chu liền ôm lấy Mặc Hàm!
Đại Chu lớn lên vô cùng khôi ngô, mẹ Chu nói đùa, cái này là cậu bé đã ăn sữa bột nước Mỹ, cho nên lớn lên như đàn ông Âu Mĩ!
Khi Đại Chu ôm chặt lấy Mặc Hàm, thì cũng không thấy Mặc Hàm nữa.
"Hàm Hàm..." Đại Chu liên tục gọi tên cô bé: "Trời ơi, tớ vui quá, bây giờ cậu trở về đi học rồi à? Lần trước chúng ta gặp nhau, cậu cũng không có nói với tớ! Đúng rồi, Hi Hi đâu? Hình như vừa nãy tớ có nghe thấy cậu ấy gọi tớ, cậu ấy học ở đây à? Hay là về New York học?"
Lúc này, Mặc Hi ở đằng sau Đại Chu vỗ lên vai Đại Chu. Đại Chu vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Mặc Hi cũng đang ở đây, khi cậu bé đeo một chiếc balo đứng ở đây, ngọc thụ lâm phong đẹp trai phi phàm.
"Hi Hi..." Đại Chu vui quá đi mất: "Người anh em tốt của tớ, hai cậu xấu quá, vậy mà lại cho tớ một bất ngờ lớn thế này!"
Mặc Hàm nói to: "Đại Chu, cậu khỏe như bò, cậu ôm tớ chặt quá!"
Đại Chu có hơi xấu hổ: "Hàm Hàm, cậu có bị đau chỗ nào không? Tớ sức lớn, không nhẹ không nặng, tớ không nớ nhất là Hàm Hàm bị thương."
Mặc Hàm nở nụ cười: "Bọn tớ đã cho cậu một niềm vui bất ngờ, sau khi tan học, cậu mời bọn tớ ăn kem!"
"Được!" Đại Chu rất là vui vẻ nói.
Mặc Hi nói: "Đi thôi, vào phòng học thôi! Vào lớp rồi."
Ba đứa trẻ vui vui vẻ vui đi học!
...
Biệt thự ở ngoại thành.
Em bé trong bụng Cố Vãn Vãn đã được bốn tháng rồi.
Tuy người cô ấy gầy, nhưng cũng đã lộ ra bụng rồi.
Mùa thu ở thành phố S vẫn rất nóng bức, cô ấy vẫn mặc một chiếc váy bầu rộng thùng thình, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương.
Cô ấy không trang điểm nữa, cô ấy lo đồ trang điểm không tốt cho đứa bé.
Nhưng mà, khí sắc của cô ấy vẫn rất tốt.
Lúc này, điện thoại của cô ấy reo lên.
Cô ấy xem thì thấy là Long Yên gọi tới, Cố Vãn Vãn nhíu mày, cô ta tìm mình làm cái gì?
Lần trước, sau khi cô ấy tìm Long Yên đã mượn "nòng nọc" của Quyền Đế Sâm, hai người liền không còn liên lạc nữa.
Cố Vãn Vãn nợ cô ta một nhân tình, cô ấy vẫn ấn nghe: "A lô..."
"Cô và đứa bé đều tốt chứ?" Long Yên đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhắc đến lợi thế quan trọng nhất luôn.
"Đều khỏe, cảm ơn!" Cố Vãn Vãn trả lời cô ta.
Long Yên mỉm cười: "Đúng rồi, cô đã từng nói, tôi giúp cô làm xong chuyện này, cô sẽ giúp tôi, bây giờ, đến lúc cô giúp tôi rồi đấy!"
"Cô nói đi!" Cố Vãn Vãn biết, đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả.
Long Yên nói: "Cô và Mặc Sơ vẫn gặp nhau chứ?"
"Lâu rồi không gặp nữa!" Bây giờ Cố Vãn Vãn toàn ru rú trong nhà, không có chuyện gì đặc biệt, cô ấy cũng không ra ngoài.
Người duy nhất tới bầu bạn với cô ấy chính là Cố Trạch Dã!
Long Yên ừ một tiếng: "Cô đi tìm cô ta, nói là cô muốn Quyền Đế Sâm có trách nhiệm với đứa bé này!"
"Không thể nào!" Cố Vãn Vãn phủ định ngay ý kiến này: "Lúc trước, tôi muốn hạt giống của Sâm Sâm, thì đã nghĩ xong rồi, sau này tôi có sống như thế nào, tôi cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy. Anh ấy có cuộc sống và gia đình của anh ấy, tôi cũng sẽ có cuộc sống của chính tôi."
Long Yên thấy cô ấy không chịu, cô ta lập tức tẩy não cho Cố Vãn Vãn: "Cố Vãn Vãn, cô là heo à! Dựa vào gia thế của nhà họ Cố các cô, cô mới là người xứng đôi nhất với Quyền Đế Sâm! Mặc Sơ là cái rắm! Bây giờ cô lợi dụng nhà họ Cố đi đến nhà họ Quyền bức hôn, nếu cô không chủ động tranh giành, cô sẽ là mẹ đơn thân cả đời, cô nỡ lòng để người khác gọi con cô là con hoang sao?"
Cố Vãn Vãn có suy nghĩ của mình, cô ấy nói: "Long Yên, chuyện này, lúc trước tôi đã quyết định như thế nào thì giờ tôi sẽ quyết định như vậy, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi, cô cũng đừng khuyên tôi nữa..."
"Bây giờ không phải là tôi khuyên cô, mà là ra lệnh cho cô!" Long Yên thô bạo ngắt lời cô ấy: "Cô nợ nhân tình của tôi, bây giờ tôi muốn cô đi tìm Quyền Đế Sâm bắt anh ta chịu trách nhiệm! Nếu không tôi sẽ công bố chuyện cô chưa cưới đã chửa ra cho truyền thông biết!"
"Cô..." Cố Vãn Vãn không ngờ Long Yên lại ép cô ấy như thế này, cô ấy hơi tức giận nói: "Long Yên, cô đừng có mà đổ cơn tức vì không gả được cho anh Sâm lên người tôi! Bây giờ cô muốn chia rẽ Mặc Sơ và anh Sâm, cô lại muốn tôi làm con tốt đỡ đạn!"
Tâm tư của Long Yên bị Cố Vãn Vãn nhìn ra, cô ta cũng không che che đậy đậy nữa: "Cố Vãn Vãn, cô cũng đâu có gả được cho anh Sâm của cô, ở chuyện này, chúng ta đều có chung kẻ địch, tại sao chúng ta không thể liên thủ đi đối phó bọn họ cơ chứ?"
Cố Vãn Vãn lập tức nói rõ lập trường của mình: "Anh Sâm và Mặc Sơ đều là bạn của tôi, bọn họ chưa bao giờ là kẻ thù của tôi, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của tôi, tôi cũng sẽ không trở thành cộng sự cùng chung chiến tuyến với cô, Long Yên, tôi khuyên cô đừng có mà ra tay với tôi, bằng không, cô không chịu nổi đâu, tuy hiện tại anh trai tôi chỉ là một thị trưởng, nhưng, nhân mạch của anh ấy rất nhiều. Còn bố cô, là cựu phó tổng thống, có một chữ cựu thì chính là đã hết thời rồi!"
Cố Vãn Vãn luôn biết làm thế nào để bảo vệ mình, mặc dù bốn tháng nay cô ấy không tiếp xúc với bên ngoài, nhưng, tính khí ngang ngược đại tiểu thư trong xương thì vẫn còn.
Long Yên không kiếm được một tí lợi nào ở chỗ Cố Vãn Vãn, trái lại còn sặc một đống bụi: "Cố Vãn Vãn, cô đúng là một bạch nhãn lang vô lương tâm, uổng công tôi đã giúp cô như vậy! Đến khi tôi cần cô, cô lại không ra tay nữa!"
"Tôi sẽ giúp cô, nhưng điều kiện tiên quyết là, không được làm hại Mặc Sơ và anh Sâm, cũng không được làm tổn hại đến lợi ích của tôi." Cố Vãn Vãn đứng dậy: "Tôi không phải bù nhìn, không phải con rối bị giật dây, không phải người để mặc cho cô bắt chẹt."
"Cố Vãn Vãn, cô đi chết đi!" Long Yên hừ một tiếng: "Tôi nguyền rủa con cô sẽ sinh non!"
Cố Vãn Vãn đáp lại luôn: "Con tôi và tôi tim liền tim, chúng tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm, sẽ không ứng nghiệm lời nguyền của cô, trái lại là cô đừng có mà hít thuốc phiện nữa, vào tù lần hai thì không tốt đâu."
Long Yên nói không lại Cố Vãn Vãn, cô ta tức đến nỗi ném điện thoại đi.
Cô ta phân phó Mã Hầu và Ngưu Dương: "Các anh đi làm sảy cái thai trong bụng Cố Vãn Vãn cho tôi!"
Mã Hầu nói với vẻ khó hiểu: "Chúng tôi phải đi đối phó với Mặc Sơ mà, không phải sao?"
"Cố Vãn Vãn không bị tôi lợi dụng, cô ta chính là kẻ thù của tôi, cái này mà cũng không hiểu à?" Long Yên hung hăng trừng mắt nhìn anh ta.
"Tôi hiểu!" Ngưu Dương lập tức nở nụ cười nói: "Đối phó một bà bầu, dễ thôi! Mã Hầu, bây giờ chúng ta đi luôn!"
Mã Hầu nói: "Chúng tôi phải đi tra xem Cố Vãn Vãn đang ở đâu trước đã? Nghe nói cô ta vẫn đang ở New York, Long đại đại, tiền vé máy bay cô trả sao?"
"Anh là heo à?" Long Yên tức giận nói: "Không biết đi tra mã vùng số điện thoại của cô ta à? Lúc tôi gọi, cô ta đang ở trong nước, hơn nữa còn đang ở thành phố S chúng ta."
Ngưu Dương vỗ đầu Mã Hầu: "Anh ta có thể là ngựa có thể là khỉ, chỉ không phải là heo thôi!"
"Cút!" Mã Hầu nói với Ngưu Dương.
Long Yên nhìn hai người làm cho người ta bực dọc này: "Cút ra hết cho tôi! Lập tức đi tìm Cố Vãn Vãn, sau đó xóa bỏ đứa bé trong bụng cô ta đi!" . Kiếm Hiệp Hay
"Vâng vâng!" Mã Hầu và Ngưu Dương cùng nhau đi ra ngoài.
...
Công ty tổ chức hôn lễ.
Bởi vì sức khỏe của Triển Lê Hàn không tốt, anh ta đang đi khám ở bệnh viện, không thể đi họp ở sở thị chính, anh ta liền phái Mặc Sơ đi.
Ân Phi Âm rất là bất mãn, tốt xấu gì cô ta cũng là quản lý chi nhánh, dựa vào cái gì mà cử Mặc Sơ đi?
Lúc Mặc Sơ chuẩn bị đi ra khỏi văn phòng, Ân Phi Âm đã ứng ở cửa phòng cô: "Mặc Sơ, cô không biết làm thật? Hay là giả vờ không biết làm người thế? Cô cũng đang đã lăn lộn nhiều năm rồi mà!"
"Cô có ý gì?" Mặc Sơ không rõ những lời mà cô ta nói lắm.
Ân Phi Âm nhìn cô chằm chằm, sau đó nói với giọng cay nghiệt: "Khi tổng giám đốc Triển gọi điện cho cô, không phải là thật sự bảo cô đi họp ở thị chính, mà là muốn tôi đi! Cô không hiểu sao?"
"Tôi không hiểu thật! Từ đầu đến cuối, tổng giám đốc Triển đều không nhắc đến cô!" Mặc Sơ cảm thấy Ân Phi Âm cũng mắc chứng vọng tưởng rồi.
"Sao có thể cơ chứ?" Ân Phi Âm không tin: "Mà cô chỉ là một nhân viên lên kế hoạch nho nhỏ? Cô dựa vào đâu mà đi tham gia hội nghị của thị chính? Nếu đi thì cũng phải là quản lý bộ phận như tôi đi!"
Nhưng Mặc Sơ sẽ không nhường cho Ân Phi Âm, cơ hội của cô, thì nhất định phải tự nắm chắc lấy, mỗi một cơ hội đều là thời điểm cô trưởng thành.
"Ân Phi Âm, cô muốn đi à?" Mặc Sơ cười nhẹ: "Lần sau nhé! Lần sau nhớ ứng tuyển trước với tổng giám đốc Triển!"
Mặc Sơ nói xong, liền đi đôi giày cao gót ra khỏi công ty.
Sau khi Mặc Sơ đi đến phòng hội nghị của thị chính, cô đại diện công ty ký tên, sau khi cô đi, cô mới phát hiện ra là tất cả đều là những nhân vật lãnh đạo đứng đầu trong các nghành nghề và lĩnh vực, phần lớn đều là chủ tịch, tổng giám đốc các loại, còn cô là viên chức nhỏ nhất.
Tất nhiên, cô còn nhìn thấy Quyền Đế Sâm cũng đang ở đây.
Cô đi tới bên cạnh anh: "Tổng giám đốc Quyền, tôi đại diện công ty tổ chức hôn lễ tới họp, tổng giám đốc Triển của chúng tôi có việc nên không tới được."
Ngồi xung quanh Quyền Đế Sâm đều là các nhân vật lớn ở các nghành nghề khác nhau, anh gật đầu: "Ngồi cạnh tôi này!"
Mặc Sơ ngẩn ra, vốn dĩ cô chỉ tới chào hỏi thôi, không ngờ Quyền Đế Sâm cũng sẽ che chở cô trên hội nghị chính thức như thế này!
Người bên cạnh nghe thấy Quyền Đế Sâm nói như thế, thì tự động nhường cho cô một vị trí.
Quyền Đế Sâm còn giới thiệu chính thức với mọi người: "Vợ của tôi, Mặc Sơ, nhà thiết kế cấp cao của công ty tổ chức hôn lễ, nếu các vị có cần gì thì liên hệ Mặc Sơ."
Trong lòng Mặc Sơ ấm áp, có người nói, muốn xem một người đàn ông có yêu bạn hay không, thì hãy nhìn xem anh ta có xác định địa vị và nhân mạch của bạn trong vòng tròn của anh ta hay không!
Nếu đây là một phương pháp phán đoán, vậy thì ngay từ đầu Quyền Đế Sâm đã rất tốt với cô rồi!
Chỉ cần là nơi có anh, anh đều sẽ giới thiệu cô với tất cả bạn bè của anh!
Mặc Sơ ngồi xuống ghế bên cạnh Quyền Đế Sâm, cô nói: "Cảm ơn mọi người, tôi là Mặc Sơ! Hy vọng tôi có thể có may mắn phục vụ cho các vị đại tổng tài!"
Mọi người đều thích bà Quyền như thế này, cô nói chuyện cử chỉ tự nhiên hào phóng, nụ cười dịu dàng động lòng người, giọng nói trong trẻo dễ nghe!