Nếu như An Ngôn muốn Ân Phi Âm chia sẽ Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm, chắc chắn Ân Phi Âm sẽ đồng ý, không chỉ đồng ý mà còn làm không biết mệt.
“Được, ai đồng ý ý thì người đó nhận.” Mặc Sơ hừ một tiếng, cô cũng không sợ Ân Phi Âm nhận.
Phải biết rằng, muốn cưới cũng phải chính Quyền Đế Sâm nói muốn cưới, nếu như muốn kết thúc cũng do Quyền Đế Sâm quyết định, những người khác không ai nói được.
An Ngôn không ngờ Mặc Sơ lại hung hăng, phách lối như thế, cô ta cũng hừ một tiếng: “Đừng tưởng mình là bà Quyền thì giỏi lắm, Đế Sâm cưới cô cũng không phải vì yêu cô.”
Mặc Sơ tự biết mình, trên thế giới không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có tình bạn vô duyên vô cớ. Tại sao Quyền Đế Sâm cưới cô, không phải vì cô khôn khéo, đáng yêu sao?
Cô cũng thuận thế làm theo, cô còn ngoan ngoãn đáng yêu, gặt hái thành công trong sự nghiệp, sao lại không làm?
Cái gọi là quân tử có chút làm, cũng có chút không làm.
An Ngôn thấy Mặc Sơ không nói lời này, cho là đã chọc đúng chỗ đau của Mặc Sơ, cô ta lại tiếp tục nói: “Đế Sâm cũng rất yêu tôi, anh ấy yêu tôi, đừng cô gắng yêu.”
Mặc Sơ đang uống nước, “phụt” một tiếng, cô phun một hớp nước lên mặt An Ngôn.
An Ngôn lập tức nổi giận.
Cô ta trang điểm, trang điểm rất lâu mới có thể tinh xảo như thế, kết quả lại bị hớp nước này của Mặc Sơ phun trúng, nếu như ô ta không rửa mặt thì trên mặt sẽ dính nước bọt của Mặc Sơ. Còn nếu cô ta đi rửa mặt, lớp trang điểm của cô ta sẽ bị phí.
“Mặc Sơ, cho dù cô có ghen tị việc Đế Sâm yêu tôi thì cũng không cần trả thù tôi như thế chứ.” An Ngôn tức giận trừng cô, hận thể ăn cô.
Mặc Sơ cầm khăn giấy lau mặt cho cô ta: “An Ngôn, thật xin lỗi, lời nói của cô quá trêu chọc, tôi không kìm được, Cô đừng tức giận, để tôi lau cho cô. Thế nhưng cái này giống như vách tường, lau một cái là rơi phấn ngay.”
Lúc cô nói như thế, An Ngôn càng tức giận hơn.
Một tay An Ngôn đẩy Mặc Sơ ra, lập tức bước ra ngoài: “Mặc Sơ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Lúc này, Triển Lê Hàn đúng lúc đi vào phòng, anh ta nhìn thấy dáng vẻ trang điểm sặc sỡ của An Ngôn, anh ta hỏi Mặc Sơ: “Cô kỹ nữ này từ đâu tới?”
An Ngôn vừa tức giận, vừa đẩy Triển Lê Hàn: “Anh là cái thá gì, dám nói bà đây là kỹ nữ. Nếu anh không xin lỗi tôi cho tốt, tôi sẽ kêu Đế Sâm diệt anh.”
Triển Lê Hàn nhìn Mặc Sơ cười ranh mãnh, lại nhìn An Ngôn tức giận muốn chết, ngược lại anh ta bình tĩnh nói: “Hóa ra tổng giám đốc Quyền cũng có người yêu cũ cặn bã như thế đấy Mặc Sơ, quả nhiên cô và Quyền Đế Sâm mới là một đôi mà tạo hóa tạo nên.
“Tôi muốn khiếu nại anh.” An Ngôn hận không thể đập chết Triển Lê Hàn, người đàn ông này và Mặc Sơ là cá mè một lứa, thật sự chọc tức cô ta.
Sau khi An Ngôn vào phòng vệ sinh rửa mặt, Triển Lê Hàn nhìn Mặc Sơ cười một tiếng: “Cũng đã tìm đến nơi này.”
“Nói là đến để giám đốc Ân làm việc cho cô ta, cô ta muốn từ người thứ ba thành vợ chính đấy.” Mặc Sơ trừng mắt.
Ân Phi Âm vừa nghe Triển Lê Hàn cũng đứng về phía Mặc Sơ, cô ta lập tức hoảng hồn: “An Ngôn nói bậy bạ, tôi không có nhận.”
Bây giờ, Triển Lê Hàn bảo vệ Mặc Sơ, Ân Phi Âm cũng không muốn mất đi công việc này. Phải biết rằng, từ một nhân viên quèn lăn lộn đến chức giám đốc, cô ta cũng dùng mười mấy năm, mới có thể có thành tựu lớn như thế.
Lúc An Ngôn đang ở trong nhà vệ sinh sửa lại lớp trang điểm, Tô Tiểu Mễ đi tới bên cạnh cô: “Cô An.”
An Ngôn trừng mắt với cô ta, đối với người phụ nữ bên cạnh lúc này, tâm trạng của cô ta không quá thoải mái: “Chuyện gì?”
“Không phải cô thích tổng giám đốc Quyền sao? Nói không chừng có cách đuổi Mặc Sơ đi, cô sẽ lên vị trí bà Quyền?” Tô Tiểu Mễ nói.
An Ngôn cũng hiểu ra: “Cô có lợi ích gì?”
Kiểu chuyện không có ích lợi gì thế này, kẻ ngốc cũng sẽ không làm chuyện này.
Tô Tiểu Mễ cũng không giấu giếm cô ta: “Tôi hy vọng không có cô ta trong công ty này, một khi cô ta không còn là bà Quyền, cũng sẽ không có bất kì địa vị gì trong công ty.”
“Thật không?” An Ngôn lạnh lùng nói một câu: “Mặc Sơ bây giờ là nước dâng thuyền cao, cô ta vô cùng nổi tiếng trong giới, trở nên thành công bởi vì chủ trì hôn lễ của Đế Sâm, hơn nữa cô ta còn là nữ chính của hôn lễ này, càng khiến toàn thế giới biết đến cô ta, cô có năng lực đuổi kịp cô ta?”
Trong lúc bất chợt, Tô Tiểu Mễ nghẹn lời.
Sau khi An Ngôn trang điểm xong, lại biến thành một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, lúc này cô ta mới nhìn thẳng Tô Tiểu Mễ: “Tôi muốn muốn đuổi cô ta đi, không cần bất cứ người nào giúp tôi, một mình tôi cũng có thể xử lý cô ta.”
Tô Tiểu Mễ cũng sẽ không nịnh nọt cô ta: “Thế cô tự làm đi.”
Sau khi An Ngôn hóa trang xong, cô ta ra ngoài, Ân Phi Âm cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với cô ta: “Cô An Ngôn, thật sự xin lỗi, tôi không thể nhận đơn đặt hàng của cô.”
“Ha ha ha…” An Ngôn nở nụ cười lạnh: “Mới vừa rồi, trợ lý nhỏ của cô còn nịnh nọt tôi, muốn đuổi cô ta ra khỏi công ty đấy.”
Bây giờ Ân Phi Âm vẫn có thể phân rõ, bởi vì có quan hệ với Quyền Đế Sâm, Triển Lê Hàn vẫn luôn bảo vệ Mặc Sơ.
Bây giờ cô ta còn không lay động được địa vị của Mặc Sơ, ngược lại cô ta còn bị đánh ép, đương nhiên Ân Phi Âm biết đạo lý này.
“Trợ lý của tôi không có kinh nghiệm gì, cô không cần để ý.” Ân Phi Âm hung hăng trợn mắt với Tô Tiểu Mễ, chê cô ta gây chuyện thị phi, không có chút năng lực thật.
An Ngôn không để ý tới nữa, cô ta rời khỏi công ty hôn lễ.
Vào giờ tan tầm, Mặc Sơ nhận được một đơn giao hàng hỏa tốc, là một túi hạt giống của hoa oải hương.
Cô muốn lấy lại vịnh Hồng Thụ Lâm Hải, cô muốn khai khẩn một mảnh, trồng hoa sau vườn để khiến nhà bọn họ ngày càng đẹp hơn.
Nhưng mà từ sau khi An Ngôn được Quyền Đế Sâm cho phép vào cửa, cô không còn ý định này nữa rồi.
Cô nhìn túi hạt giống này, vẫn đặt nó vào trong túi xách, nói không chừng, cô có thể đem hạt giống này cho người khác, trồng trên đất của người khác, nở ra mấy đóa hoa rực rỡ.
Khi cô về đến nhà, gần đây cô và Quyền Đế Sâm xuất hiện cùng nhau tương đối ít.
Kể từ sau khi giải quyết chuyện của Mặc Tử Mãnh, Mặc Sơ rất ít khi nhìn thấy Quyền Đế Sâm.
Hôm nay, lúc cô trở về, trời đất nổi cơn mưa nhỏ.
Cô quay về phòng, đang chuẩn bị mở tủ quần áo để lấy quần áo đi tắm, cô liếc nhìn cửa sổ bên cạnh. Ngoài cửa sổ, một miếng đất vừa mới bị đào lên, đất bùn cũng có màu sắc mới, hơn nữa trong đất còn có rất nhiều mầm cây nhỏ.
Mặc Sơ kinh ngạc, cô không kịp tắm, lập tức xuống lầu, không để ý lúc này vẫn còn mưa, cô nhanh chóng vọt tới một mảnh đất ở vườn hoa đằng sau, cô thấy hạt giống cây oải hương, không biết đã nảy mầm từ lúc nào.
Là ai trồng oải hương ở chỗ này?
Thật ra thì cũng không cần nghi vấn làm gì.
Nơi này là nhà của Quyền Đế Sâm, ngoài anh ra thì còn có ai.
“Sao anh ấy lại…” Mặc Sơ không dám tin, người đàn ông lạnh lùng, cương ngạnh kia, anh trồng hoa sao? Mặt trời thật sự sẽ mọc ở phía Tây sao?
Mặc Sơ đi tới phòng để đồ lặt vặt, nhìn thấy hạt giống chưa trồng hết đang bày ở đó.