Quyền Đế Sâm nghe thấy cô nói tiếp: “Nếu như không yêu nhau, có thể nói chia tay là chia tay, còn nếu như một bên yêu, một bên khác cũng buông bỏ. Điểm đáng quý chính là hai người bọn họ yêu nhau thật lòng.”
“Em muốn anh khuyên Trịnh Đông Dương?” Quyền Đế Sâm nghe ra được ý này.
Mặc Sơ gật đầu: “Trịnh Đông Dương là quân nhân, anh cũng từng là lính đặc chủng, thế nên hai người nói chuyện không có chướng ngại gì, chỉ cần anh nói chuyện ở khoảng cách gần, chắc chắn có thể giải quyết được vấn đề.”
Quyền Đế Sâm cầm điện thoại lên: “Anh gọi điện thoại, để phòng tổ chức ra lệnh cho anh ta kết hôn với Lý Chi Nhiễm.”
Mặc Sơ kinh ngạc nhìn anh: “Đây không phải lấy lý phục người sao?”
“Em không biết, quân nhân cũng lấy việc phục tùng mệnh lệnh của cấp trên là thiên chức sao?” Cách làm của Quyền Đế Sâm vừa đơn giản lại thô bạo, thế nhưng lại rất hữu dụng.
Mặc Sơ nhìn anh: “Không phải em cũng phục tùng mệnh lệnh của anh sao?”
“Đương nhiên, lính quèn Mặc Sơ.” Quyền Đế Sâm cười lên.
“Thế thủ trưởng…” Mặc Sơ có chút vui vẻ: “Anh mau hạ lệnh đi.”
Quả nhiên, Quyền Đế Sâm vừa ra lệnh một tiếng, phòng tổ chức lập tức truyền mệnh lệnh tới chỗ bệnh viện của Trịnh Đông Dương.
Sáng sớm hôm sau, lúc Mặc Sơ tới, lập tức nhìn thấy người của phòng tổ chức đến, Lý Chi Nhiễm cười tươi như hoa, cô ấy vẫn luôn nghĩ cách tổ chức quá tốt.
Lúc Mặc Sơ và Lý Chi Nhiễm đến gặp Trịnh Đông Dương, Trịnh Đông Dương đang mặt mày ủ dột, anh ta cũng không biết sao phòng tổ chức lại ra lệnh như thế.
Hơn nữa, vì cũng không phải một quân nhân về hưu, thế nên anh ta không thể phản kháng lại mệnh lệnh này.
Mặc Sơ nhìn vẻ mặt hai người, một người bởi vì có thể kết hôn mà vui mừng hớn hở, người còn lại thì lại vì chuyện kết hôn mà vô cùng khổ sở.
Lý Chi Nhiễm nắm tay Trịnh Đông Dương: “Anh Đông Dương, anh nhìn đi, tổ chức vì khen thưởng anh lập công lớn, cố ý bảo em và anh kết hôn đấy. Tổ chức tốt với chúng ta biết bao.”
Trịnh Đông Dương lại vô cùng nghiêm túc nói: “Chi Nhiễm, anh không đồng ý, chờ tới khi cơ thể anh khỏe hơn, anh sẽ báo cáo với tổ chức.”
“Em không muốn, anh Đông Dương.” Lý Chi Nhiễm lắc đầu: “Anh Đông Dương, em chỉ thích anh, chân anh bị thương thì có liên quan gì, em có thể làm đôi chân cho anh cả đời. Chỉ cần chúng ta đồng lòng thì có thể chiến thắng được tất cả.”
Trịnh Đông Dương quay đầu đi, anh ta sợ nghe thấy những lời lưu luyến như thế.
Tình cảm dịu dàng của một người đàn ông kiên cường luôn giấu trong lòng.
“Cô Mặc.” Sau khi Trịnh Đông Dương nhìn thấy cô, tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng của mình: “Cô cũng không cần bận rộn sắp xếp hôn lễ giúp chúng tôi.”
Lúc này, y tá bên cạnh nói: “Anh lính, anh cũng đừng cứ từ chối mãi nữ, có thể mời bà Quyền tới chúc mừng hôn lễ cho hai người, đảm nhận việc sắp xếp, thiết kế, anh thật có phúc.”
“Bà Quyền.” Trịnh Đông Dương có chút bất ngờ: “Có phải là vợ của thủ trưởng Quyền Đế Sâm?”
“Đúng thế.” Mặc Sơ cười mỉm nhìn anh ta.
“Chị dâu.” Trịnh Đông Dương lập tức muốn xuống đất, kết quả y tá không cho.
Anh ta không thể làm gì khác hơn là ngồi đó và đưa ra một lời chào theo kiểu quân đội chẳng ra gì.
Mặc Sơ nói với anh ta: “Hôn lễ của anh và cô Chi Nhiễm là do thủ trưởng đích thân ra lệnh, nếu như tôi không hoàn thành thì có thể bị trừng phạt đấy.”
Trịnh Đông Dương có chút ngượng ngùng: “Chị dâu, thủ trưởng là thần tượng cuta tất cả binh lính chúng tôi.”
Lúc này, anh ta nhìn Lý Chi Nhiễm một cái: “Em và cô y tá ra ngoài trước đi, anh muốn nói chuyện riêng với chị dâu một chút.”
Lý Chi Nhiễm không ngừng gật đầu: “Được, được.”
Lý Chi Nhiễm đi ra, vừa khéo gặp Cố Mộc Thành tới thăm phòng, cô ấy tiến lên trước nói: “Bác sĩ Cố, cảm ơn anh đã giới thiệu bà Quyền làm người sắp xếp hôn lễ, cô ấy làm một chút là xong. Ngay cả tổ chức cũng ra lệnh, ra lệnh cho chúng tôi lựa ngày kết hôn.”
Cố Mộc Thành cười khổ một tiếng: “Đương nhiên, cô ấy là giỏi nhất.”
“Nhưng mà bác sĩ Cố, anh không nói cho tôi biết, cô Mặc cũng là bà Quyền nhé.” Lý Chi Nhiễm cười nói.
Cố Mộc Thành không nói gì, anh ta thích cô mà thế nên đương nhiên không hi vọng cô là bà Quyền, thế nhưng anh ta vẫn sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của Mặc Sơ.
Trong phòng bệnh.
Trịnh Đông Dương gãi đầu một cái: “Chị dâu, chị cũng thấy rồi, một người đàn ông như tôi bây giờ, tôi thật sự không muốn ở bên Chi Nhiễm, dưa cứng quá không ngọt.”
“Nói tới nói lui vẫn không muốn kết hôn.” Mặc Sơ đưa mắt nhìn anh ta: “Đông Dương, anh nói đi, có phải anh có bạn gái khác không? Nếu như có, tôi nghĩ Chi Nhiễm sẽ hiểu cho anh.”
“Đương nhiên không có.” Trịnh Đông Dương lập tức lắc đầu: “Từ trước tới giờ, tôi không có bất kỳ bạn gái nào, chỉ là…”
Trịnh Đông Dương vẫn còn một nút thắt chưa được mở ra.
Mặc Sơ cũng biết, nếu không có Quyền Đế Sâm đích thân thuyết phục, chắc chắn Trịnh Đông Dương sẽ không đồng ý.
“Được rồi, anh cứ nghĩ trước đi, có chuyện gì thì cứ gọi lại cho tôi.” Mặc Sơ nói: “Đông Dương, có muốn gặp thần tượng không?”
“Thật sao?” Lúc Trịnh Đông Dương đi làm lính, Quyền Đế Sâm đã giải ngũ.
“Đương nhiên.” Mặc Sơ vô cùng nghiêm túc nói.
Sau khi Mặc Sơ trở về công ty, cô định đưa việc sắp xếp hôn lễ của Trịnh Đông Dương và Lý Chi Nhiễm triển lãm, một người là quân nhân đáng yêu nhất lúc bấy giờ, người còn lại là nông dân cần cù, hơn nữa bởi vì yêu mà bên nhau, hơn nữa cũng không thể tránh khỏi thiếu sót. Một câu chuyện như thế ít nhất cũng khiến cô cảm động.
Cô nói chuyện sắp xếp này với Triển Lê Hàn, Triển Lê Hàn ủng hộ cô.
“Đúng rồi, tổng giám đốc Triển, tuần sau tôi phải đến New York một chuyến, tôi xin nghỉ mấy ngày trước.” Sau khi đã nói xong công việc, Mặc Sơ nói.
Triển Lê Hàn gật đầu: “Dù sao cô đám cưới cũng không có nghỉ đi hưởng tuần trăng mật.”
“Không phải.” Mặc Sơ khẽ mỉm cười: “Hưởng tuần trăng mật cũng không đến New York, phải tìm một chỗ yên tĩnh để nói yêu thương.”
Thế nhưng Quyền Đế Sâm vẫn chưa nghĩ tới chuyện hưởng tuần trăng mật, Mặc Sơ cũng không nói.
Dù sao cuộc hôn nhân này, bạn nói xem có tình yêu không? Giống như yêu không đủ.
Nói đi cũng phải nói lại, cuộc hôn nhân này chỉ cưới mà không có tình yêu, sao có thể có một vài tương tác nhỏ được.
Buổi tối sau khi Mặc Sơ về nhà, đang lên kế hoạch, cô muốn lên ý tưởng sơ bộ trước khi đi New York.
Sau khi Quyền Đế Sâm về nhà, anh thấy cô vừa đắp mặt nạ vừa gõ chữ trên máy vi tính.
“Bà Quyền, cậu Tiểu Mặc nói muốn gọi điện thoại cho anh vào buổi tối.” Quyền Đế Sâm bỏ áo khoác âu phục xuống, anh và Mặc Hi cũng có email qua lại.
Mặc Sơ ngẩn ra: “Cậu Tiểu Mặc, anh nói con trai của em bàn công việc với các anh rồi?”
“Anh đã đưa bản thiết kế của cậu bé cho những nhà thiết kế chuyên nghiệp xem qua.” Quyền Đế Sâm nói: “Bọn họ đều nói rất tốt.”
Mặc Sơ vừa nghe, vô cùng vui vẻ: “Được đó.”
Đây là một khởi đầu vô cùng tốt, có nơi tốt để Mặc Hi thể hiện tài năng, đương nhiên vô cùng tốt.
Với một người mẹ mà nói, không có gì tốt hơn việc con trai thành công như thế, càng khiến người khác thấy kiêu ngạo.
Sau khi Quyền Đế Sâm về thư phòng, trên mặt Mặc Sơ hiện lên nụ cười hạnh phúc.