Lời của Lôi Diệt vừa ra thì mọi người không còn cảm thấy kinh hãi nữa mà chỉ thấy nghi hoặc đến tột độ.
Nếu nói tu vi tên Độc Cô Minh thần bí kia là Tiên Thai cảnh thì hắn giết đám Kinh Âm, đả bại Côn Vũ còn dễ hiểu.
Ở đây chỉ mới đột phá chí tôn Khổ Hải, chưa nói đến việc dùng sức một mình giết không biết bao nhiêu chí tôn thiên kiêu Khổ Hải đại viên mãn, riêng việc bảo y đánh bại được bốn kẻ chí tôn Tiên Thai đã quá khó tin rồi.
Người Côn Bằng nhất mạch tức giận nói:
- Dối trá, Côn Vũ thiếu chủ là đệ nhất nhân ở Bắc Vực, sao có thể bị một tu sĩ mới vừa đột phá chí tôn Khổ Hải chặt đứt tay được?
Họ vừa dứt lời thì đã thấy một đạo tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt, đó không phải Côn Vũ kiêu ngạo đến cực điểm thì còn là ai? Mà y quả thật đã bị chặt đứt một cánh tay phải, tay áo rũ xuống phất phơ trong gió, tuy vậy nét mặt của y không có gì là bi ai.
Càng thua chiến khí càng tăng, càng tổn thương ngạo khí càng lớn, thân có thể bại nhưng tâm quyết không bại, nhất định phải bay cao đến chín tầng trời.
- Độc Cô Minh đích xác lợi hại, lời Lôi Diệt nói không giả… Nhưng ta nhất định sẽ phục thù hắn!
- Côn Vũ thật sự thua trước một khổ hải tám vạn trượng?
Mọi người không thể tin nổi vào tai mình.
Quần hùng ngày một tề tựu càng đông, rốt cuộc ba nhân vật trong lời nói của Lôi Diệt đã xuất hiện ấn chứng lời y là đúng.
Thẩm Yến dáng vẻ ung dung, một loại cảm giác hoàn mỹ không nói nên lời nhẹ nhàng tỏa ra trên cơ thể y khiến tròng mắt ai nấy co rụt lại.
- Hơi thở hoàn mỹ, ngươi đã đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, chẳng lẽ…
Quan Thất thì thào.
Không thể tin nổi trên thế gian rốt cuộc có người trở nên hoàn mỹ ở Khổ Hải cảnh.
- Không gì là không thể, chỉ cần kiên trì cuối cùng sẽ có ngày thành công.
Độc Cô Minh kia đích xác như lời Lôi huynh và Côn huynh nói, cũng nhờ có hắn mà ta mới tìm thấy con đường hoàn mỹ này.
Thẩm Yến cười nhẹ.
Tiêu Ức Tình thở dài:
- Lúc chúng ta giao chiến với hắn đều bị áp chế ở cảnh giới Hỗn Nguyên sơ kỳ, nên không thể nói hắn đủ lực chiến Tiên Thai.
Nhưng như vậy cũng đã quá nghịch thiên rồi…
Chúng thiên kiêu đều thở phào nhẹ nhõm.
Vượt qua một tiểu cảnh giao chiến thì nghe hợp lý hơn.
Chứ nếu một tu sĩ khổ hải tám vạn trượng lại đánh được cả Tiên Thai tu sĩ thì tu luyện làm cái gì nữa, trời đất đảo lộn mất rồi.
Nhưng kẻ nghịch thiên này đang ở đâu? Mọi người thật sự muốn thấy rốt cuộc hắn có hình dạng thế nào.
Vương Nhị, Vương Tam nghe những chiến tích mà Độc Cô Minh kia gây ra liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Vốn muốn báo thù cho hai vị đệ đệ là Vương Lục, Vương Thất đã táng mạng dưới tay hắn mà giờ lại có chút lực bất tòng tâm.
Vương Nhị quay sang nói với Vương Tam:
- Kẻ này e rằng phải chờ đại ca xuất thế mới tranh phong được với hắn.
Vương Tam cười ác độc:
- Chờ đại ca xuất thế, cái gì mà Quan Thất, cái gì mà Thẩm Yến, đến tư cách trở thành nô bộc cho đại ca cũng không có…
Các thế lực đã tập hợp gần như đầy đủ, ngay cả Tây Tử Phượng hùng mạnh khiến mọi người ngưng trọng cũng xuất hiện.
Mặc dù nàng ta im lặng không nói lời nào nhưng ai cũng cảm nhận rõ rệt loại chiến ý kinh khủng đang dồn nén trên cơ thể nàng ta, chỉ cần gặp đúng thời cơ sẽ bùng phát khiến cho trời đất rung chuyển.
Kẻ cuối cùng xuất hiện là Ngọc Chân tử, truyền nhân cuối cùng của Ngọc Hư cung.
Không ngờ gã không chết dưới tay Nguyệt Nhi.
Mà thật ra giờ này gã lại đang cõng Nguyệt Nhi trên cổ, vẻ mặt khổ sở vô cùng.
- Lão tổ tông à, tới nơi rồi, có thể đi xuống được chứ…
- Chưa được, ta không đủ cao.
Ngươi phải cõng ta để ta tìm thấy ca ca…
Nguyệt Nhi đeo mặt nạ đen, hai con mắt to tròn sau mặt nạ ngó nghiêng tới lui nhưng vẫn không tìm thấy Độc Cô Minh đang đứng đâu trong đoàn người đông như kiến cỏ này.
Thấy Ngọc Chân tử xuất hiện, Pháp Hải đang bị đám Lôi Diệt chèn ép đến cứng họng thì như vớt được phao cứu sinh, vội nói lớn:
- Ngọc Chân huynh, may quá có huynh làm chứng cho ta.
Phải vạch trần tội ác của Độc Cô Minh, tên lòng dạ lang sói, dâm đãng không từ ngữ nào miêu tả nổi này…
Nghe nhắc tới ba chữ kia, không ngờ Ngọc Chân tử run lẩy bẩy, trực tiếp thét lớn:
- Ngươi đừng gài bẫy ta.
Độc Cô huynh quang minh chính đại, nghĩa thấu trời xanh, có bao giờ như ngươi nói!
Pháp Hải trợn mắt:
- Không phải trước khi chia tay ngươi và ta đã cùng thảo luận về vấn đề này hay sao?
Gã vừa hết câu đã cảm thấy sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng cả lên.
Chỉ thấy cô bé đeo mặt nạ đang ngồi trên cổ Ngọc Chân tử liếc mình một cái.
Ngay lập tức linh hồn gã giống như bị chiếc lưỡi khổng lồ của ác ma nào đó liếm qua một cái, bất giác rùng mình, nhanh chân lui lại mấy bước.
- Dám nói xấu ca ca ta! Chết đi!
Hư ảnh ác ma sau lưng Nguyệt Nhi hiện ra vồ tới Pháp Hải.
Nó nhe cái mồm đầy răng nanh ra như muốn ăn tươi nuốt sống vị hòa thượng này.
- Hừm, Pháp Hải là đồng bạn của ta, tiểu hài tử ngươi dám động thủ trước mặt ta, xem ta như không khí phải không?
Chu Tử của Bạch Ngọc Kinh cười nhẹ, trường kiếm sau lưng run lên bần bật rồi bay ra khỏi vỏ, trong chớp mắt đã chém ra một trăm lẻ tám kiếm khiến hư ảnh ác ma hoàn toàn tan vỡ.
Vốn y còn đang đắc chí thì lại chợt sửng sờ khi thấy những mảnh vụn của hư ảnh nhanh chóng tụ hợp lại như cũ, sau đó nuốt trọn toàn bộ kiếm khí còn sót lại, không hề có chút tổn thương.
- Ngay cả kiếm khí cũng nuốt được, ngươi là quái vật gì?
Chu Tử ngưng trọng vô cùng.
Cô bé kia chỉ có tu vi Hỗn Nguyên sơ kỳ, mà cảnh giới cũng không hề ổn định, giống như mới đột phá không lâu.
Quan Thất âm trầm quan sát rồi nói:
- Tuổi tác chỉ mới mười hai mười ba mà đã là tu sĩ Hỗn Nguyên, thật không thể tưởng tượng nổi…
Nhưng nếu y biết Nguyệt Nhi đã thôn phệ hơn một ngàn thiên kiêu ở Tuyệt Vọng Ma Uyên, trong đó còn không ít chí tôn đại viên mãn thì sẽ không lấy làm ngạc nhiên.
Thôn phệ nhiều như thế nếu không muốn đột phá cũng khó.
Thẩm Yến nhìn Nguyệt Nhi đeo mặt nạ, đạo vận trong người bỗng dao động liên tục, giống như gặp phải thiên địch từ trong số mệnh, một khi đối diện ắt sẽ phải tử chiến đến cùng.
- Ăn luôn ngươi! Đại Thôn Phệ Thuật!
Nguyệt Nhi giơ chưởng tâm nhỏ nhắn về phía Chu Tử, sau đó năm đầu ngón tay co lại.
Một lực hút khổng lồ hiện ra muốn hút Chu Tử vào trong, ngay cả linh hồn cũng muốn lìa khỏi xác.
- Tu vi ta cao hơn ngươi!
Chu Tử thét lớn, toàn thân nổi gân xanh, cố gắng chống cự lại lực hút kinh khủng này.
Tu vi của y là Hỗn Nguyên hậu kỳ, chênh lệch cô bé kia tới hai tiểu cảnh.
- Thất Bộ Trảm Thiên!
Chân bước tới một bước, Chu Tử chém xuống một nhát.
Kiếm khí lăng lệ đến mức cực hạn giống như không gì không thể chém đứt đánh về phía bàn tay nhỏ nhắn của Nguyệt Nhi.
Nhưng thật không thể tin nổi, kiếm khí lăng lệ cỡ này vẫn bị Nguyệt Nhi thôn phệ biến thành sức mạnh cho bản thân.
- Dừng tay!
Thẩm Yến rốt cuộc không kiềm chế được đạo vận đang sôi trào trong cơ thể mình, thân hình nhanh như cắt chắn trước mặt Chu Tử.
Đạo vận truy cầu và đạo vận mê mang bùng phát đánh bật lực hút kinh khủng kia.
Nguyệt Nhi kêu lên đau đớn một tiếng nhưng thần thái càng lạnh lùng hơn, sau lưng ngay lập tức xuất hiện hư ảnh chín tôn ma cực kỳ giống mình.
Tất cả đồng loạt đưa tay ra phía trước thi triển Đại Thôn phệ Thuật.
Đến thời khắc này thì ngay cả hai loại đạo vận trên người Thẩm Yến cũng có dấu hiệu bị cắn nuốt, không thể cưỡng lại nổi.
Chúng thiên kiêu ai nấy biểu tình vô cùng trầm trọng.
Không hiểu từ đâu lại xuất hiện một cô bé ác ma kinh khủng đến nhường này, đến cả Thẩm Yến đã hoàn mỹ, vô địch trong Hỗn Nguyên mà cũng bị lấn áp một chút.
- Thế gian có lời đồn rằng mỗi thời đại trước khi hủy diệt đều sẽ nảy sinh ra những vị hào kiệt đội trời đạp đất, dùng sức bản thân thay đổi cả tạo hóa.
Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Tiêu Ức Tình trầm mặc, chậm rãi nhắc lại lời nói của mình lúc trước.
- Kẻ tầm đạo là Thẩm Yến, còn cô bé này giống như có thể thôn phệ cả thế gian, chính là kẻ diệt đạo, thiên địch trời sinh của kẻ tầm đạo…
Phong Diệt hít sâu vào một hơi.
Thời đại này đã loạn nay còn loạn hơn.
Thiên tài xuất hiện vô số, đến cả hạng người như Thẩm Yến và cô bé kia cũng đã xuất hiện đến tới ba bốn vị, đó là tính cả Tây Tử Phượng vẫn đang lạnh lùng quan sát từ đằng xa kia.
- Độc Cô Minh rốt cuộc là nhân vật nào trong lời đồn này? Anh hùng ư? Vô sỉ như hắn nếu làm anh hùng thì chẳng phải trò cười lớn nhất thế gian sao?
Côn Vũ lắc đầu, loại bỏ khả năng này.
Tiêu Ức Tình mỉm cười:
- Có thể sẽ là kiêu hùng, hoặc tà hùng ác hùng… Ai mà đoán định được tương lai kia chứ? Dù sao chúng ta cũng chỉ là phỏng đoán theo biểu hiện của họ hiện tại thôi…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK