Mục lục
Đế Cuồng - Tác giả: Sài Kê Đản (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

341: Hắn Là...?


- Nhị ca, ngươi có tin trên đời này có người xuyên không chăng?
Đang nói, Cố Lý đột nhiên hỏi một câu khiến nam tử áo trắng sửng sờ, nhíu mày hỏi lại:
- Xuyên không? Là cái gì?
Cố Lý mỉm cười:
- Là xuyên qua thời gian không gian, dựa vào một tiết điểm nào đó bị thiên đạo bỏ sót, hoặc là chính do những cường giả hùng mạnh thời cổ tạo thành.

Chẳng lẽ ngươi chưa từng thắc mắc vì sao thời đại thần thoại, hồng hoang tất cả đều biến mất một cách bí hiểm.

Đến thời thái cổ và thượng cổ, những nhân vật xuất chúng nhất như Bá Luân, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên, Bạch tổ mẫu, chư vị Nhân Chủ thánh giới...hay thậm chí phía ngũ đạo tự phong cũng xảy ra tình cảnh tương tự.

Chỉ cần cấm kỵ phát sinh thì những cường giả này sẽ đều mất tích, đến mức ngay cả xương cốt bảo tàng cũng không lưu lại.

Ẩn tình to lớn đến thế ắt đã khiến rất nhiều người âm thầm điều tra, chẳng qua là không muốn nói thẳng ra mà thôi...
Sắc mặt nam tử áo trắng tái xanh, toàn thân run rẩy lui lại mấy bước:
- Ý của ngươi là bọn họ có thể đều còn sống, là đang tồn tại trong một tiết điểm thời không nào đó để trốn khỏi đại kiếp nạn?

Cố Lý gật đầu:
- Trước đây ta từng tham gia vào cuộc khai quật Bồ Đề tự thời thái cổ, phát hiện nơi xác mấy ngàn tăng lữ nơi đó xuất hiện vô số hoa văn ký tự dày đặc trên mặt đất, dường như là tạo thành do móng tay một yêu vật khủng bố nào đó.

Thực lực nó rất mạnh, nếu phong ấn không phải do rất nhiều cường giả Tổ Miếu đồng thời thi triển, cộng thêm đích thân Miếu Chủ đời thứ hai mươi chín Vương Trung Hư gia trì thêm thì e rằng nó đã thoát ra.

Tử Hạo ca, ngươi có biết khi ta giải mã ra những ký tự kia, chúng có nội dung thế nào không?
Nam tử áo trắng không phải ai khác mà chính là Bạch Tử Hạo, tên phế vật ở Chân Đại Đạo mà Độc Cô Minh đã từng gặp ở những ngày đầu tiên tới nơi đó.

Lúc ấy hắn luôn cảm giác kẻ này rất nguy hiểm nhưng không phát hiện gã có sơ hở gì.

Thật không ngờ gã lại chính là nhị hoàng tử của Bạch tộc.
Mà Cố Lý cũng dùng tên giả.

Tên nguyên bản của y là Bạch Tự Tại, thân phận Thập Thất hoàng tử của hoàng thất Bạch gia.
Năm đó Bạch Tử Hạo theo chân Cố Lý phản lại hoàng tộc, dẫn theo chúng tu sĩ trẻ tuổi dưới sự bảo hộ ngầm của rất nhiều đại thần trong triều rời khỏi thánh giới, băng qua Cách Thế Phàm kiều đến được Di địa.
Tại đây bọn họ hủy cầu, cắt đứt truy binh của thánh giới suốt mấy chục năm.

Ở Di địa gây dựng lên Hắc Thủ có quy mô cực kỳ khủng bố, chân rết gần như vươn dài khắp năm đại lục, ngay cả những quốc gia phàm trần cũng trong vòng thao túng.

Chỉ cần là nhân tài tu đạo sẽ được chỉ định cài vào làm gián điệp ở những thế lực cự đầu, chờ đợi hiệu lệnh từ y.
Tất nhiên, bởi vì danh khí của Thập Thất hoàng tử quá lớn, lại thêm vào người Di địa từ lâu đã có mưu đồ tạo phản, còn Tổ Miếu nơi chân trời Đông Hải từ thái cổ đến nay luôn tìm cách xoá nhoà đi sự ảnh hưởng của Bạch Hoàng nên rất chào đón Cố Lý, đồng thời tạo cho y rất nhiều điều kiện thuận lợi để bố cục sắp xếp mọi chuyện.
Cách Thế Phàm kiều dù hư hỏng nặng đến đâu cũng sẽ khôi phục lại, đến lúc đó thánh giới sẽ tràn qua truy sát Cố Lý.

Mà hành động tương hỗ của Tổ Miếu cũng sẽ bị họ phát giác, đến lúc đó ắt sẽ có kinh biến xảy ra.

Đây có thể là mồi lửa đầu tiên cho trận chiến quy mô tiểu giới diện.
Không phải ngẫu nhiên mà các thế lực cự đầu ở Di địa đều lui lại phía sau hậu trường, nhường lại đất diễn cho đám hậu bối.
Bọn họ là đang muốn súc thế, chuẩn bị kỹ lưỡng nhất có thể cho một tràng đại chiến kinh thiên động địa.

Thành thì sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của Bạch Hoàng suốt cả ngàn vạn năm, mà bại thì chắc chắn toàn giới sẽ bị diệt vong, kéo theo rất nhiều hệ lụy xấu khác.

Ví dụ như ngũ đạo tự phong đang rình rập, bất kỳ lúc nào cũng có thể trở lại từ bên ngoài.

Cố Lý nhìn chằm chằm Bạch Tử Hạo hồi lâu, đoạn gằn từng chữ:
- Những chữ ấy viết đi viết lại một câu nói:
"Vô Lượng Kiếp Diệt, Luân Hồi Kiếp Diệt, Nhân Quả Kiếp Diệt, Hư Không Kiếp Diệt, Thời Gian Kiếp Diệt, Vô Thường Kiếp Diệt, Sáng Sinh Kiếp Diệt, Tuyệt Đạo Kiếp Diệt, Tịch Mịch Kiếp Diệt...!Cửu kiếp thương khung...!Tất cả sẽ đều phải chết, chỉ duy ta còn sống...!Không! Không đúng, ta và nó đều càng sống! Nó sẽ luôn còn sống, dù qua bao nhiêu cấm kỵ vẫn luôn còn tồn tại, để chờ đợi thiếu nữ kia từ trong luân hồi trở về..."
Nhị ca, rất có thể một ngày nào đó ở tương lai vào thời đại của chúng ta, tất cả những tiết điểm thời không sẽ vỡ vụn ra đưa chúng thần một lần nữa hàng lâm thế gian.

Đến lúc đó cái gì lục giới, cái gì mà nhân tộc tiên tộc, đều không có chút giá trị...!Chính vì vậy Tổ Miếu mới quyết không thể để một huyết mạch đã suy bại mà lại giữ quyền thống trị chủng tộc mình quá lâu.

Ngay cả chút hùng tâm chống lại ngũ đạo tự phong cũng đã biến mất từ thời thượng cổ.

Bạch Hoàng thời đại ấy sợ hãi đến mức ra lệnh phong bế Cửu Thiên Cửu Địa, bỏ mặc cường giả và sinh linh ở Di địa tử chiến vệ giới.

Nếu không có Kiếp chủ hiện thân thì ngươi nghĩ nơi đây bây giờ liệu có còn tồn tại hay không? Hay đã biến thành một phế tích rồi? Chỉ có lục giới tranh phong mà nhân tộc đã đứng trên bờ vực tuyệt diệt, huống hồ là vạn tộc tranh phong? Bạch gia chúng ta có xứng đáng với sự tôn kính của tộc nhân không?
Bạch Tử Hạo không phản bác được gì, chỉ thở dài:
- Nhưng chúng ta dù sao cũng là họ Bạch, cớ gì cứ phải thành toàn cho kẻ khác họ?
Cố Lý đang định nói gì đó nhưng cơn ho ập tới khiến y lại lần nữa ho như muốn chết đi sống lại.

Tay y chống xuống mặt bàn, miệng không ngừng thở dốc.

Bạch Tử Hạo thấy vậy vội đỡ y nhưng lại bị máu từ miệng y bắn lên hết ngực áo mình, thậm chí một số giọt còn vươn lên mặt sau đó bốc hơi rất nhanh.
Máu của Cố Lý rất độc.
Để có thể sống đến bây giờ y đã phải dùng không ít bí phương tà pháp và cấm thuật để níu giữ mạng sống.

Nếu là người bình thường dính phải máu của y sẽ chết ngay lập tức, cũng may Bạch Tử Hạo là luyện thể sĩ cực kỳ mạnh mẽ, chút máu độc này không hề nhằm nhò với gã.
- Chúng ta đều là họ Bạch, nhưng nhân tộc chẳng phải cũng từ chúng ta mà sinh ra sao? Nói cho cùng tất cả đều là một nhà, bọn họ đều là con dân của chúng ta.

Mà Độc Cô Minh kia, thân phận của hắn không tầm thường...!Tu Chân Liên Minh ở thánh giới là một trong những thế lực hùng mạnh nhất, thậm chí tầm ảnh hưởng vượt xa Tổ Miếu Di địa, hay Tạo Hoá cốc, Mặc giáo, Hạo Nhiên thánh địa...
Bạch Tử Hạo gật đầu, những chuyện này bất kỳ ai ở thánh giới cũng biết.

Những phương thế lực kia do những hào kiệt thời cổ gây dựng nên, tới tận ngày hôm nay vẫn chưa từng yếu đi mà trái lại còn ăn sâu vào gốc rễ nhân giới, thậm chí chi phối cả nền chính trị.
Trong đó Tu Chân Liên Minh là một thế lực cực kỳ khủng bố.

Đến to lớn như Quang Minh hội, giáo đồ trải dài chín tầng trời chín tầng đất mà cũng chỉ là một trong rất nhiều thành viên của nó.


Ngay cả Bạch Hoàng mỗi năm cũng phải đích thân đi đến chào hỏi, trấn an bọn họ, là đủ hiểu Liên Minh này vĩ đại đến mức nào.
Giọng Cố Lý như ma mị cất lên:
- Ta thông qua tìm hiểu, phát hiện giới cao tầng Tu Chân Liên Minh luôn truyền miệng nhau rằng bọn họ đang chờ vị minh công chân chính từ trong luân hồi trở lại, cũng tức là thủy tổ Độc Cô gia! Thời gian tương ứng với thời đại này, xuất phát điểm cũng đến từ Di địa, là người mang Trường Sinh thể! Câu nói "Trường Sinh vi đế, độc cô vạn thế" chính là do họ lưu truyền trong nội bộ, nhắc nhở bản thân đời đời kiếp kiếp không được phép quên.
- Ý đệ Độc Cô Minh là...?
- Đúng vậy...!Hắn là...
Cố Lý hơi ngập ngừng khiến Bạch Tử Hạo cực kỳ nóng lòng.
- Hắn là gì?
Cố Lý mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt gã như muốn gã phải ghi nhớ rõ điều này:
- Hắn là người xuyên không! Là hắn yêu cầu Cao gia phò tá ta.

Mà Cao gia lại nắm giữ Tàng Ảnh các, một tổ chức sát thủ trứ danh được tách ra từ Tu Chân Liên Minh.

Còn vì sao hắn lại giúp ta ư? Chỉ vì một thỉnh cầu...! Nhị ca ngươi cũng đoán ra thỉnh cầu này mà phải không?
- Ta hiểu tất cả rồi! Cả kế hoạch của ngươi ta cũng đã minh bạch...
Bạch Tử Hạo lại thở dài, sau khi dìu Cố Lý ngồi ngay ngắn vị trí cũ bèn lui ra sau, ôm quyền nói:
- Chí nguyện khác nhau, có lẽ không tiếp tục chung đường được nữa.

Năm xưa ta cùng ngươi rời đi là vì muốn phục hưng Bạch tộc, thông qua đó phục hưng nhân giới.

Chứ không phải như hiện nay là phục hưng nhân giới, nhưng trước đó lại phải diệt đi chính gia tộc huyết mạch của mình, đưa một kẻ khác máu tanh lòng lên làm minh chủ.

Ta vừa là nhị ca của ngươi song cũng vừa là thuộc hạ của ngươi, nay ta vái ngươi một vái xem như lời tạm biệt...
Bạch Tử Hạo quay lưng rời đi, khoảnh khắc vừa chuẩn bị bước xuống những bậc thang dẫn xuống phía dưới thì đột nhiên lại nghe Cố Lý nói:
- Tử Hạo, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, chẳng lẽ còn không hiểu kết cục của những kẻ phản bội ta sao?

342: Ai Là Quân Cờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK