Mục lục
Đế Cuồng - Tác giả: Sài Kê Đản (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Kia… kia là?

Những tưởng chỉ có bấy nhiêu bất ngờ thôi, nhưng khi Độc Cô Minh ở phía xa hét lớn một tiếng, tám tòa đạo đài trong ấn đường giữa trán hắn rung chuyển dữ dội, kích phát tám loại đạo vận hoàn mỹ lan tràn khắp trời đất thì những lão già Ứng Kiếp cảnh đang đứng quan chiến lại biến sắc lần nữa.

- Tám loại đạo vận khác nhau? Hơn nữa toàn bộ đều đạt tới hoàn mỹ!

- Là chín đạo!

Một lão già khác nhìn về hướng của Công Tôn Văn phía xa, ngưng trọng nói.

Lúc này đây y đang lao tới chém giết với gần năm mươi tên tu sĩ đang truy sát mình. Nhưng giống như có tà thuật nào đó xảy ra khiến năm mươi tên này vậy mà lại đứng bất động như trời trồng, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngơ ngẩn. Dù bị tên thư sinh trói gà không chặt kia chém trúng cổ, khiến máu tươi đỏ thẫm phun ra như suối nhưng vẫn không phản kháng hay biểu cảm đau đớn. Tới tận lúc tuyệt khí chết đi vì mất máu thì vẻ mê man này vẫn chẳng thay đổi chút nào, thân hình bọn họ nhanh chóng đổ rầm xuống sàn gỗ của thương thuyền, biến thành một cái xác lạnh lẽo.

- Đạo vận về mộng cảnh, huyễn thuật của hắn cũng đạt tới hoàn mỹ!

Mấy tu sĩ Ứng Kiếp lập tức nhận ra vấn đề.

- Theo ta thấy không chỉ có như vậy đâu! Hắn vừa dùng tay không đánh nát một kiện Nguyên bảo thượng phẩm, rõ ràng nếu tính ở cấp độ Hỗn Nguyên cảnh thì thân thể cũng đã đạt tới hoàn mỹ, chỉ là không theo kịp tu vi mà thôi!

- Đây là loại quái thai gì? Đạo vận hoàn mỹ, lực đạo hoàn mỹ, thân thể cũng hoàn mỹ, trình độ đấu pháp cũng gần như tiếp cận hoàn mỹ! Tu sĩ như vậy, nếu không thể đánh khắp thiên hạ vô địch thủ thì làm gì còn thiên lý nữa kia chứ?

- Chúng ta phải giết một người như vậy sao? Hắn là nhị hoàng tử, đứa con trai bất hạnh lưu lạc ở cổ nhân giới của Lạc Thần. Nếu hôm nay hắn không chết, tương lai Lạc giới ta nhất định có thêm một vị thủ lĩnh kiệt xuất nữa. Hy vọng thống nhất nhân giới cũng sẽ lớn hơn, mà tương lai, rất có thể nhờ hắn mà nhân giới sẽ lại tiếp tục tái hiện thịnh thế như năm tháng có Bá Luân đại thần tọa trấn!

- Các ngươi nghĩ gì vậy? Mới chỉ có thế mà đã muốn phản Thái tử Hạo rồi sao?

Đám tu sĩ Ứng Kiếp bắt đầu động tâm trước sự xuất chúng của Độc Cô Minh.

Phải đến cảnh giới này rồi bọn họ mới hiểu chỗ đáng sợ của cái gọi là “kiếp”.

Sau Đạo Đài chính là “ứng kiếp”! Đạo bản thân muốn thăng hoa, tiếp cận với thiên địa đại đạo thì phải trải qua khảo nghiệm, để xem nó có xứng đáng tồn tại hay không. Chỉ khi chịu đủ chín lần tai kiếp, đạo bản thân trở nên vững mạnh thì mới đủ tư cách tiến vào Đế cảnh, trở thành chí tôn của chúng sinh.

Cái gọi “cấm kỵ”, chính là thiên địa giáng xuống tai kiếp với tất cả sinh linh trong thương khung này, bất kể tu vi của họ có đã đạt tới Ứng Kiếp cảnh hay chưa. Thử nghĩ xem, đến tu sĩ Ứng Kiếp mà còn sống dở chết dở với tai kiếp của thiên địa, huống hồ là những sinh linh cấp thấp khác. Tuy nhiên, cấm kỵ còn có một điểm khá kỳ quặc là khi giết đủ một số lượng sinh linh cấp thấp nhất định rồi thì sẽ dừng lại, bắt đầu nhắm tới những sinh linh cấp cao hùng mạnh hơn. Mà lúc cuối cùng của cấm kỵ, mọi thứ sắp kết thúc thì sự truy sát này lại càng khủng bố, đến Kiếp cảnh cũng khó lòng trụ qua nổi nếu không tự phong ấn mình, vĩnh viễn không được để lộ khí tức hay tu vi ra bên ngoài.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK