- Tộc trưởng vô địch!
Thần Hầu nhất mạch mấy chục vạn yêu loại đồng thanh hô vang. Nhất mạch này là một trong những mạch lớn nhất của yêu tộc Bắc vực, sánh ngang với Chân Long, Thiên Phượng, Nghịch Ngư, Côn Bằng.
- Tộc trưởng đã nghịch huyết phản tổ, tương lai chắc chắn trở thành Thiên Đế yêu tộc ta!
Dưới sự hưởng ứng của tất cả tộc nhân, Thông Bích Viên Hầu đang ở dạng chân thân dùng hai cánh tay khổng lồ liên tục vỗ mạnh vào ngực mình, âm thanh bùm bùm vang lên như tiếng trống trận kích phát chiến ý trong lòng những kẻ đang có mặt xung quanh.
- Rống!
Gã ngẩng đầu rống lớn một tiếng khiến chúng tộc nhân càng thêm rung động, đồng loạt phủ phục xuống quỳ bái. Đây là uy nghiêm phát ra từ huyết mạch, chỉ cần thuộc về chung dòng tộc liền không thể kiềm chế được sự kính sợ đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Khung cảnh huy hoàng này dường như là dấu hiệu báo trước cho sự ra đời của một vị hào kiệt thuộc về Thần Hầu nhất mạch, tuy nhiên gã có phải đã là hào kiệt duy nhất, thành công nhất hay không vẫn còn phải chờ tương lai mới biết được.
Nơi cuối cùng của đám đông, một gã thanh niên áo vàng lặng lẽ quay người rời đi, trong tay là trường côn màu bạc. Khí tức của y không tính là quá mạnh, chỉ ở tầm chí tôn thiên kiêu bình thường. Tuy nhiên thần thái y lại rất lạnh lùng, đầy kiên định không hề thua kém những thiên kiêu hàng đầu như Thông Bích, thậm chí còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần.
Nếu Độc Cô Minh có mặt ở đây nhất định sẽ nhận ra vị cố nhân đã rất lâu biến mất trên tu luyện giới này.
Mà cũng không phải là y biến mất hoàn toàn, chỉ là với chiến lực của y đã từ lâu không còn tư cách đối diện với Độc Cô Minh nữa rồi.
Linh Minh vương tử, thuộc Thạch Hầu tộc trong Thần Hầu nhất mạch.
Y bị tụt lại quá xa so với những thiên tài kiệt xuất từng cùng mình giao chiến năm đó ở U Minh cấm địa.
Suốt hơn hai mươi năm vừa qua, mọi người đều bỏ quên y, ngay cả danh xưng "vương tử" cũng đã bị một thiếu niên khác vừa mới quật khởi tước đoạt.
Linh Minh từ đó đến nay bắt đầu lối sống âm thầm, dùng côn làm bạn, dưới màn đêm tịch lặng không ngừng thao luyện đạo pháp thần thông. Tiến cảnh của y có thể nói rất chậm, chậm gấp trăm lần tu sĩ cùng thế hệ. Tuy nhiên mỗi một nấc tu luyện đều rất vững chắc, căn cơ như bàn thạch không thể lay chuyển. Loại thể chất này nếu được Hắc Hổ nhìn thấy thì sẽ liền hiểu ra điểm đặc biệt của nó. Vì ông ta cũng là một dạng như vậy, từ không nổi bật, chậm rãi tu luyện, những kẻ khác tuy rất nhanh đạt đến hào kiệt, nhưng sau cùng lại chết toàn bộ, cuối cùng chỉ còn một mình ông ta tiếp tục đơn độc tiến bước, tu thành đại đạo, thành tựu vượt xa tất cả bọn họ.