Độc Cô Minh dĩ nhiên không nghe thấy mấy lời lẩm bẩm này của trung niên nhân, tâm trạng hắn đang rất hưng phấn khi nghĩ tới những chuyện sắp sửa diễn ra. Nếu mọi thứ thuận lợi, tiến triển theo đúng kế hoạch thì hôm nay hắn chắc chắn lời to.
- Đế Long ư? Long Sào tổ Địa ư? Cũng bị một phàm nhân như ta đạp bằng mà thôi!
Độc Cô Minh cười đầy ám muội, nụ cười này đã từ rất lâu không còn xuất hiện trên gương mặt hắn, bị những toan tính tranh đấu không ngừng ở tu luyện giới vùi lấp.
Con lừa chợt ngẩng đầu kêu lên mấy tiếng như hưởng ứng. Thấy vậy, hắn liền đưa tay vỗ đầu nó theo thói quen, mắng khẽ:
- Tên tiểu tử ngươi bình thường lười biếng cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi hùa theo lúc ta bày trò xấu xa…
- Tiểu bối, ngươi còn vỗ đầu Yêu Tổ một lần nữa thì đừng trách ta đá ngươi ra ngoài Vạn Yêu Mộ Địa!
Trung niên nhân tức giận đến mức muốn thổ huyết, lại chửi toáng lên. Ông ta sống cùng thời đại với Yêu Tổ, dù rằng xét về độ thần tượng thì ưu ái ca ca Hổ Hoàng của mình hơn, nhưng từ tận đáy lòng vẫn vô cùng kính phục vị thủ lĩnh từng giúp yêu tộc thoát khỏi cảnh diệt vong, phát triển rực rỡ tới tận ngày hôm nay. Nhìn y bây giờ đã thần hồn tan nát, chỉ còn lại thể xác suy yếu đến cực hạn, biến thành một con lừa ngốc bị người ta cưỡi, xem như sủng thú, ông ta sao mà không thương cảm cho được.
Mà chết tiệt hơn là người đang bắt nạt nó lại có nét gì đó rất giống một kẻ ông ta cũng từng gặp qua ở kỷ hồng hoang. Thậm chí, ông ta còn chứng kiến người đó dùng thân thể vĩ ngạn, đầu chít khăn tím của mình đứng lên hô hào vạn tộc không phục tùng thiên mệnh, lật đổ ách thống trị của hai tòa Thiên Đình cổ xưa. Mỗi lần định trừng phạt Độc Cô Minh thì bóng hình "vị thần của vạn tộc” này lại hiện ra, khiến ông ta trở nên run rẩy không cách nào xuống tay được.
- Tiểu bối, thần trí của Yêu Tổ vẫn đang còn mơ hồ, đừng để ngài ấy lây nhiễm tính cách vô sỉ của ngươi?
- Khốn khiếp, ngươi có thôi đi không? Ta đã bảo đừng vỗ lên đầu Yêu Tổ nữa…
- Ta giết ngươi, tên vô lại này!
Bên tai Độc Cô Minh vang lên không ngớt tiếng chửi rủa của trung niên nhân. Hắn cười khổ không thôi, còn đang định đính chính “ta tuy là vô lại những hoàn lương từ lâu” thì sát khí bốn phương đã nổi lên cuồn cuộn, thúc ép hắn phải đẩy nhanh tốc độ di chuyển đến Long Sào Tổ Địa.
Mà Đế Long và Mục trưởng lão lúc này đã thành công lui về sâu bên trong tổ địa của mình, chính là ngôi miếu đổ nát cũ kỹ nơi mà y đã hoàn thành đạo pháp Cửu Mạch Quy Nhất kia.