- Vậy sao?
Trần Mạn Dao vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng:
- Nếu là Độc Cô Minh, huynh ấy sẽ dùng từ "tình nguyện" chứ không phải "cam nguyện". Huynh ấy sống có tình, không giống ngươi vô tình, máu lạnh. Huynh ấy không hiếu sát như ngươi, dù tranh đấu vẫn quyết liệt nhưng vẫn khiến những người xung quanh cảm nhận được sự quan tâm, ôn nhu. Những điều này, ngươi làm được sao?
Kiếp Chủ trầm mặc.
Gã đúng là không làm được.
Với gã, trường hợp của Mạn Châu, hay bây giờ là Trần Mạn Dao đã quá mức trái ngược với bản tính thường ngày của gã. Hết thảy chỉ vì gã quá si tình, quá mức cố chấp. Không phải gã không hy sinh vì họ, tuy nhiên những việc gã làm lại không muốn phô trương, thậm chí còn cố tình dùng vẻ lạnh lùng của mình để che giấu, khiến họ hết lần này đến lần khác hiểu lầm.
- Ngươi đương nhiên không làm được, vì ngươi là kẻ diệt đạo, phải vô tình vô nghĩa, lục thân bất nhận. Ta chán ghét lối sống máu tanh đó, cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo vô nghĩa. Nói tóm lại, dù sao chúng ta có duyên tương ngộ, còn cùng vượt qua sinh tử một đoạn, hy vọng ngươi sớm tìm thấy con đường riêng của mình... Tái kiến...
- Tái kiến...?
Kiếp Chủ im lặng hồi lâu, lúc Trần Mạn Dao chuẩn bị rời đi liền cất tiếng:
- Nếu như ta thay đổi thì sao? Cô có thể cho ta một cơ hội không?
Đến bản thân gã cũng không hiểu vì sao mình lại nói ra những lời này. Có lẽ dù không có quá nhiều tình cảm với Trần Mạn Dao ở kiếp hiện tại nhưng gã cũng không muốn nhìn nàng hạnh phúc bên cạnh Độc Cô Minh, người mà gã dù chết cũng không muốn đội trời chung, cùng hít thở chung một bầu không khí.
- Nếu không phải thế gian này toàn là xảo trá, mưu lợi, bất kỳ kẻ nào cũng ích kỷ nhỏ nhen, tham sống sợ chết thì ta sao lại chán ghét nó đến như vậy? Trừ phi ta có một động lực, quá khứ là Mạn Châu, kiếp này có thể là cô... Nếu cô chịu cho ta một cơ hội…
Kiếp Chủ khẽ thì thào, đôi bàn tay thoáng run lên. Câu nói vừa rồi giống một câu nài nỉ van xin, hoàn toàn đạp đổ đi lòng tự tôn lớn lao của gã.
- Ta không có lý do để làm vậy…