Một ngày này với ba người Liễu Thần, Ngô Trung và Tiêu Ngôn chẳng khác nào ba mươi năm dưới địa ngục.
Độc Cô Minh không ngừng đấm đá bọn hắn, đáng thương nhất là Liễu Thần, bị đánh đến nỗi mất trí nhớ.
Cứ cách tầm một canh giờ là gã tỉnh lại, khuôn mặt sưng phù ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi:
- Ta là ai? Đây là đâu?
Đáp trả gã là một đấm như trời giáng của Độc Cô Minh khiến gã lại ngất đi.
- Ác ma, ngươi muốn gì?
Ngô Trung và Tiêu Ngôn nép mình trong góc, tay chân co quắp run cầm cập.
Bọn họ đã từng gặp những kẻ tàn nhẫn, ra tay quyết đoán nhưng chưa từng gặp kẻ nào biến thái như Độc Cô Minh, hành hạ địch thủ mà không cần chút lý do, cứ thích là tìm cớ đánh cho bằng được.
- Nghe cho kỹ, ta hỏi gì thì các ngươi trả lời đó.
Nếu thành thật ta sẽ tha mạng...
Ngô Trung và Tiêu Ngôn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
- Câu hỏi đầu tiên, gần đây trong giáo có chuyện gì bất thường xảy ra hay không?
Vừa hỏi Độc Cô Minh vừa bóp tay răng rắc khiến cả hai tên kia sợ hãi vội đáp:
- Không có chuyện gì lạ cả!
- Sao lại không có gì? Các ngươi muốn lừa ta!
Độc Cô Minh tỏ vẻ giận dữ làm bộ như chuẩn bị xông đến.
- Không có gì chính là không có gì? Ngươi muốn ta trả lời làm sao mới vừa lòng? Chỉ duy nhất gần đây một vị sư huynh chết trong lúc trùng kích cảnh giới năm tôn thần bị tẩu hoả nhập ma mà chết.
Nhưng đây cũng là việc bình thường ở Chân Đại Đạo, suốt một ngàn năm qua không ít thiên kiêu ngã gục trước một bước này...
Ngô Trung nói một lèo thậm chí không dám ngừng lại để thở, sợ tên biến thái kia nổi cơn thịnh nộ ra tay thật.
Vị sư huynh kia sở hữu thiên tư tuyệt đỉnh, năm đó chỉ trong thời gian ngắn ngủ đã đạt đến khổ hải bốn vạn chín ngàn trượng, sau trận tranh đoạt quyền thiếu chủ thì bắt đầu bế quan đột phá cảnh giới năm tôn thần trong Hư Thần kinh.
Nào ngờ y tẩu hoả nhập ma, ban đêm nổi điên giết chóc lung tung ở Tử Hư sơn, ngay cả tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh cũng cản không nổi táng mạng dưới tay y.
Cuối cùng kinh động đến giáo chủ Giang Trần, ông ta xuất thủ thu phục vị sư huynh kia đem về Vân Hư cung chữa trị.
Ba tháng sau Giang Trần thông báo vị sư huynh kia đã chết, các trưởng lão bắt đầu chạy đôn chạy đáo lo hậu sự cho y.
- Không lẽ Hư Thần kinh có vấn đề?
Sắc mặt Độc Cô Minh trở nên lạnh lẽo, bắt đầu tra hỏi tường tận về thân thế của những thiên kiêu đã chết trong suốt một trăm năm gần nhất.
Nhưng những thiên kiêu này đều được Chân Đại Đạo an bài rất kỹ lưỡng, hoàn toàn không để lộ chút phong thanh nào, ngoài biết bọn họ chết vì trùng kích cảnh giới ra thì hoàn toàn mù tịt.
Cũng không đủ bằng chứng xác nhận là Hư Thần kinh có vấn đề gì.
Ngô Trung nói:
- Người gần nhất đột phá cảnh giới năm tôn thần là Giang Trần giáo chủ vào tám trăm năm trước.
Lúc đó giáo chủ từng đại chiến một trận kinh thiên với Lưu Tông của Lưu gia, kết quả dù thất bại nhưng vẫn khiến chúng tu sĩ kính nể vô cùng.
Trong trận chiến đó ngài để lộ tới bảy tôn thần có ba phần tu vi của bổn tôn, kinh diễm vô song...
Sự đáng sợ của Lưu Tông, cha Lưu Tích Quân thì Độc Cô Minh đã biết từ lâu.
Người này mệnh danh là Nam Cuồng, đệ nhất thiên kiêu thế hệ trẻ một ngàn năm trước.
Ông ta vô địch Đạo Đài cảnh trở xuống, đánh thẳng vào Phong Lôi thánh địa, giết chết chí tôn thiên kiêu đến từ Đông Hải, ra vào cấm địa thái cổ như chỗ không người.
Đương thời chẳng ai đủ tư cách chiến một trận với ông, duy chỉ có Giang Trần giáo chủ từng làm được.
Hai người đại chiến suốt ba ngày, rốt cuộc Giang Trần bị Lưu Tông chém nát bốn tôn thần, sức mạnh suy giảm nên thảm bại.
- Các ngươi lui về đi.
Nếu cần biết thêm gì ta sẽ đi kiếm các ngươi.
Nhớ đừng hành động ngu ngốc, nếu không mọi việc sẽ không dừng lại dễ dàng như hôm nay đâu!
- Vậy là dễ dàng sao?
Tiêu Ngôn khóc không ra nước mắt, chật vật cõng Liễu Thần bị đánh đến nỗi hôn mê bất tỉnh trên lưng, cùng Ngô Trung lết ra ngoài động phủ.
Cửa động phủ mở ra, bên ngoài có một người trung niên tuổi tầm bốn mươi ăn mặc giản dị đang vươn tay hít thở không khí sáng sớm.
Lúc thấy ba người mang bộ dáng thê thảm rời khỏi động phủ của Độc Cô Minh bèn nhảy dựng lên:
- Yêu quái, ba ngươi là yêu tộc phương nào mà dám trà trộn vào đây?
Cũng khó trách y lại có liên tưởng như vậy.
Khuôn mặt Liễu Thần đã hoàn toàn biến dạng, tím đen xưng phù trông như một con khỉ đột chính hiệu.
Ngô Trung thì trên đầu có hai cục u nhô cao như hai cái sừng hươu, đây là tác phẩm sau hơn ba canh giờ không ngừng cốc đầu gã để tra khảo của Độc Cô Minh.
Tiêu Ngôn cũng chẳng khá khẩm gì mấy, bị Độc Cô Minh tát cho rụng hết răng khiến miệng móm xọm chẳng khác gì ông già.
Nhìn thì ghê rợn nhưng tất cả chỉ là ngoại thương, Độc Cô Minh không hủy đi tu vi của họ đã là quá nhân từ.
Vốn dĩ cả ba muốn rời khỏi đây trong âm thầm để giữ thể diện song lại bị kẻ khác thấy được.
Người đó chính là tên phế vật Bạch Tử Hạo nổi danh lười biếng, bảy mươi bảy năm không thể đột phá Khổ Hải tiến vào Hỗn Nguyên, nhờ ỷ vào chút quan hệ với Bạch trưởng lão mà còn được giữ trong giáo tới ngày nay.
Chính vì lười biếng nên y rất rảnh rỗi, cứ đi tới đi lui trong giáo kiếm chuyện tọc mạch rồi đồn ầm lên.
Ngô Trung giận dữ quát:
- Yêu tộc cái con bà ngươi ấy, tên phế vật bảy mươi mấy năm vẫn Khổ Hải như ngươi mà cũng dám chõ mũi vào chuyện của ta?
Tiêu Ngôn hừ lạnh:
- Bạch Tử Hạo, nếu ngươi dám tiết lộ chuyện hôm nay ra, ta thề có trời sẽ dùng mọi cách khiến ngươi biến mất khỏi Chân Đại Đạo...
Người trung niên Bạch Tử Hạo cười khổ gãi gãi đầu, lui lại mấy bước:
- Được được, hoá ra là mấy vị thiên kiêu trong tông.
Tử Hạo thề sẽ không tiết lộ chuyện này nửa lời...
- Hừ, coi như ngươi thức thời!
Ngô Trung và Tiêu Ngôn lườm lườm gã thêm mấy cái rồi đi thẳng lên phía trên đỉnh núi, trở về động phủ của mình.
Tử Hư sơn này nằm đơn độc giữa một dãy núi hùng vĩ chắn ngang phía đông Nam Hoang.
Sơn môn của Chân Đại Đạo mặc dù chỉ nằm ở một ngọn Tử Hư sơn này nhưng cũng đã đủ chỗ cho bảy ngàn môn nhân cùng tu luyện.
Thực tế Tử Hư sơn rất rộng lớn, chỉ riêng sườn núi thôi đã có sáu ngàn đệ tử ngoại môn cư trú.
Phía trên một chút, nơi linh khí dày đặc hơn dành cho một ngàn đệ tử nội môn, qua khỏi khu này sẽ tới tỷ võ đài, luyện đan phòng, luyện binh các, phường thị trao đổi linh thú vật dụng...!
Nơi ở của bát đại trưởng lão Đạo Đài cảnh và giáo chủ nằm ở trên đỉnh.
Còn Vân Hư cung là thánh địa của Chân Đại Đạo, bình thường chỉ có tồn tại Ứng Kiếp cảnh mới được tu luyện ở đây.
Mãi đến bọn Ngô Trung, Tiêu Ngôn khuất bóng thì gã trung niên Bạch Tử Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt vuốt ngực như là nãy giờ sợ hãi lắm.
- Ngươi diễn cho ta xem sao?
Đột nhiên sau lưng Bạch Tử Hạo vang lên giọng nói của Độc Cô Minh.
- Vị huynh đệ này là Bá Minh vừa chuyển tới đấy ư? Huynh nói ta diễn trò gì chứ?
Bạch Tử Hạo quay lại nhìn Độc Cô Minh, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện.
Độc Cô Minh nhìn Bạch Tử Hạo thật sâu.
Nếu chỉ cảm nhận thoáng qua thì đây đúng là một tên phế vật, khổ hải chỉ có chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng.
Thậm chí dấu vết một trượng cuối dùng để đột phá cảnh giới Hỗn Nguyên cũng bị tàn phá nặng nề, cả đời này e là vĩnh viễn phải dừng chân ở Khổ Hải.
Nhưng một tên phế vật tầm thường như vậy lại khiến cho Độc Cô Minh cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Trực giác mách bảo hắn nếu cả hai giao chiến, chỉ cần sơ ý thôi thì bản thân hắn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Rõ ràng có ẩn tình gì đó trong tu vi của người này.
- Bá Minh huynh đa nghi quá rồi.
Bạch Tử Hạo ta bảy mươi bảy năm không thể đột phá khổ hải, tông chủ đã sớm hết hy vọng vào ta, nếu không phải có chút quen biết với Bạch trưởng lão thì đã sớm bị đuổi xuống dưới ngoại môn chịu khổ rồi...
Bạch Tử Hạo cười cười, tuy nhiên ánh mắt có chút buồn bã dời về phía chân trời xa xăm:
- Nhưng rủi đi kèm với may.
Hư Thần kinh thần diệu vô song nhưng rất khó tu luyện, một ngàn năm nay chưa từng có ai luyện đến cảnh giới năm tôn thần, vượt qua khổ hải năm vạn trượng.
Tất cả đều dần chết đi, tông chủ đau buồn đến mức tận tay chôn cất những thiên kiêu này, thật bi ai cho ngài ấy...
Miệng thì nói bi ai cho tông chủ Giang Trần, song thực chất lại chẳng khác gì trào phúng y, khiến Độc Cô Minh phải vắt não ra suy nghĩ xem rốt cuộc Bạch Tử Hạo muốn ám chỉ điều gì.
- Bá huynh, huynh đã chiến thắng được bọn Tôn Kiên, Liễu Thần thì chắc chắn thực lực không dưới bốn vạn trượng.
Ài, có lẽ sắp tới tông chủ lại phải khóc thương huynh rồi...
Bạch Tử Hạo vừa đi vừa thở dài, sau đó trở về động phủ của mình, để lại Độc Cô Minh đang không ngừng trầm mặc.
Về tới động phủ, việc đầu tiên Độc Cô Minh làm là dùng ý niệm bay thẳng vào trong tâm hải tìm kiếm bản ngã của mình.
Nhưng điều khiến Độc Cô Minh cảm thấy kinh dị là bản ngã của hắn từ lúc nào không biết đã tự tu luyện Hư Thần kinh mà không cần thông qua hắn.
Thậm chí bây giờ hắn còn không có cách nào tác động tới nó, cứ phải trơ mắt nhìn nó tự tu luyện theo ý riêng của mình.
Trong khổ hải một tôn thần hư ảo cũng dần xuất hiện bên cạnh tôn thần đầu tiên, toàn bộ quá trình này diễn ra ngay trong lúc Độc Cô Minh đánh đập bọn Liễu Thần, Ngô Trung, Tiêu Ngôn.
Vậy mà hắn thân là người chủ "thể xác" này lại không hay biết gì.
- Con mẹ nó, dính một Cửu Chuyển Thiên Công, giờ lại dính thêm một Hư Thần kinh nữa.
Chẳng lẽ đây là cấm kỵ công pháp sao?
Sắc mặt hắn đen thui, nhớ mấy lời bóng gió của Bạch Tử Hạo.
Trên người y có khí tức vô cùng nguy hiểm, tuy nhiên tu vi lại thấp đến đáng thương.
Rõ ràng y đã dùng một cách nào đó áp chế tu vi lại, không để cho Hư Thần kinh tự tung tự tác.
- Nhanh như vậy đã tới tìm ta rồi?
Trong động phủ của Bạch Tử Hạo, Độc Cô Minh ngồi xuống bàn cầm tách trà y pha sẵn, cười khổ rồi uống cạn một hơi.
- Hư Thần kinh có độc, một khi luyện vào thì vĩnh viễn không thể dừng lại, liên tục ngưng tụ tôn thần cho đến khi tiềm năng bộc lộ toàn bộ.
Trừ phi tự đoạn đi đạo căn, khiến bản thân vĩnh viễn không thể đột phá Khổ Hải giống như ta thì mới thoát được tử nạn.
Hoặc giả tư chất ngươi thấp kém, không đủ tiềm năng ngưng tụ đầu tôn thần thứ năm thì cũng có thể thoát chết...
- Tử nạn ở đây là gì? Giang Trần giáo chủ sẽ hãm hại các ngươi sao?
Nghe Độc Cô Minh hỏi, Giang Trần lắc đầu:
- Không có bằng chứng thì đừng vu oan cho giáo chủ.
Bảy mươi bảy năm qua chính mắt ta thấy hơn mười ba thiên kiêu của giáo khi đột phá cảnh giới năm tôn thần thì liền tự hoá điên, đi khắp nơi giết hại thôn phệ tinh huyết đồng môn.
Giang giáo chủ chỉ là xuất hiện khá đúng lúc, dọn dẹp sạch sẽ tất cả mà thôi...
Xuất hiện đúng lúc, đồng nghĩa với việc Giang Trần đã ngồi chờ mười ba thiên kiêu này phát điên, chỉ cần có dị động lập tức ra tay.
Nếu như y đã biết Hư Thần kinh có vấn đề thì vì sao còn để chúng đệ tử tu luyện?
- Chẳng lẽ trước thời Giang Trần thì việc tu hành Hư Thần kinh cũng khó vậy sao? Chân Đại Đạo đã truyền thừa năm sáu chục vạn năm, không lý nào lại tồn tại khuyết điểm chết người như vậy!
Độc Cô Minh trầm mặc.
Nếu một môn phái khiến cho các thiên kiêu đều vẫn lạc thời gian dài nhất định sẽ lọt tin tức ra bên ngoài Nam Hoang, dẫn đến việc tông môn điêu tàn là điều hiển nhiên.
Nhưng ở đây rõ ràng bên ngoài Nam Hoang không biết chuyện đã xảy ra với các thiên kiêu Chân Đại Đạo.
Trong bảy mươi bảy năm xuất hiện tận mười ba thiên kiêu có thể so với Kim Thiên Chí, nói không quá là còn hùng mạnh hơn cả Phong Lôi thánh địa.
- Trước khi Giang giáo chủ kế vị thì Chân Đại Đạo từng bị một cường địch tấn công.
Kẻ này thiêu trụi cả Đạo viện chứa vô số thư tịch của giáo.
Việc này khiến Giang giáo chủ phải triệu tập các trưởng lão bắt đầu chỉnh lý lại kinh thư.
Mọi việc vẫn ổn ở ba trăm năm tiếp theo, nhân tài của giáo xuất hiện đầy rẫy.
Chỉ đến cách đây năm trăm năm mới trở nên điêu tàn thế này.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK