Màn đêm dần dần buông xuống, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, trời đất như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng.
Từng luồng khí lạnh cắt da cắt thịt mà ngay cả tu sĩ cũng cảm thấy rét run bắt đầu kéo đến.
Lúc này đây Độc Cô Minh và đám Tiêu Ngôn, Ngô Trung, Liễu Thần đang ngồi vây quanh một đám lửa bập bùng trên tường thành.
Dù Liễu Thần đề nghị rằng nên đi vào trong thành tổ chức yến tiệc để thết đãi Độc Cô Minh cho đường hoàng nhưng hắn lại lắc đầu từ chối.
- Nơi đây vừa có gió mát, vừa có trăng thanh, không gian lại tĩnh lặng, chẳng phải tuyệt vời hơn là những nơi huyên náo kia sao?
Độc Cô Minh cười cười, tay cầm vò rượu đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Liễu Thần quả thật không phóng đại, loại rượu gã chuẩn bị rất mạnh, ngay cả tu sĩ cảnh giới Đạo Đài như hắn uống vào mới vò đầu tiên mà đã cảm giác hoa mắt chóng mắt, hỏa khí từ bụng bốc lên tới tận đỉnh đầu, có dấu hiệu ngà ngà say.
- Uống! Đệ kính đại ca một vò!
Ngô Trung gặp lại được Độc Cô Minh trong lòng cực kỳ vui sướng, nãy giờ thậm chí còn uống gấp đôi hắn. Hai má đỏ bắt đầu phừng phừng như tiểu cô nương mới vừa gả về nhà chồng.
- Đại ca, nhớ lại năm xưa đệ thật là hoài niệm. Có một việc mong đại ca thứ tội. Huynh có biết chúng ta vì sao lại đến tìm huynh gây chuyện không?
Ngô Trung nấc lên mấy cái, cười gian xảo nói.
Những lời của hắn khiến Độc Cô Minh bất giác hồi tưởng lại những gì xảy ra vào hơn hai mươi năm về trước.
Khi ấy hắn vừa dẫn theo Nguyệt Nhi gia nhập Chân Đại Đạo đã gặp phải tên Tiêu Ngôn áo gấm kia cản đường. Gã tự xưng là người của Tiêu gia Nam Hoang, đường đệ của Tiêu Mịch Nhi và Tiêu Ức Tình để hù doạ Độc Cô Minh.
Lúc đó hai người này cực kỳ nổi danh ở Nam Hoang, nghe xong trong lòng Độc Cô Minh cũng có chút sợ hãi. Nhất là Tiêu Ức Tình kia được xem như tuyệt đỉnh thiên kiêu có tiềm năng nhất để đột phá đẳng cấp chí tôn thiên kiêu, sánh ngang với cặp thánh tử Lôi Diệt và Phong Diệt của Phong Lôi thánh địa.
Đối với hắn thời điểm đó, những cái tên này đều là những truyền kỳ không thể nào chạm tới, bản thân chỉ biết ngẩng đầu lên nhìn họ với ánh mắt ngưỡng vọng.
Nếu không có sự kiện hắn bị Kiếp Chủ tìm cách đoạt xá, bức hắn phải nhảy xuống Tuyệt Vọng Ma Uyên, cuối cùng dẫn đến hàng loạt cơ duyên giúp hắn từng bước thu hẹp khoảng cách với họ thì có lẽ bây giờ hắn nhiều nhất cũng chỉ là một tên tuyệt đỉnh thiên kiêu "không tệ" mà thôi.
Kế đến, vì Tiêu Ngôn quá mức càn rỡ, muốn bắt nạt hai huynh muội bọn hắn nên Độc Cô Minh mới tặng cho tên này một cái bạt tai trời giáng.
Cuối cùng, Tiêu Ngôn chẳng những không sợ hãi mà còn kéo theo hai tên đồng bọn là Liễu Thần và Ngô Trung đến trợ chiến. Kết quả không cần kể thêm nữa, ngày hôm ấy là một trong những ngày cả ba bọn họ vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm, nhớ mãi gương mặt ác ma của Độc Cô Minh.