Mấy ngày sau, Vương Nhất theo mệnh lệnh của Thần Tiêu Nhân Chủ dẫn theo ba ngàn tu sĩ Tuyết Thương phái đi một mạch tới Cách Giới Phàm Kiều, chấp nhận lời ước chiến của đại diện phía bên thánh giới, bắt đầu thương nghị về thời gian và địa điểm diễn ra tỷ đấu.
Kẻ ra mặt là một gã thanh niên áo đen tuổi còn rất trẻ, tu vi Đạo Đài cảnh sơ kỳ. Y tên Tề Lăng Sở, đạo tử đến từ Biến Tịnh thiên, tân tông chủ của Mặc tông, đồng thời cũng là người thừa kế của Tề Thiên Vương, chủ của giới diện này.
Về tu vi thì y cũng như bọn thiêu kiêu Di địa, chẳng có gì quá cách biệt. Mà đúng hơn không riêng gì y, gần như toàn bộ những thiên kiêu tốp đầu của thánh giới đều đang ở tầm cảnh giới như vậy, dao động giữa Đạo Đại sơ kỳ và trung kỳ.
Đơn giản vì vào lúc đại thế do Thẩm Yến tạo ra khiến thiên địa biến đổi, dấu vết về con đường đạo vận cũng được khắc ấn vào trong thương khung, giúp chúng sinh lục giới từ nay về sau có thể dễ dàng cảm nhận được và lần mò theo để tu luyện.
Đám thiên kiêu thánh giới hùng tâm không kém gì thiên kiêu phàm giới thời điểm ấy. Nếu những thiên kiêu phàm giới như Quan Thất, Ngũ Hành tử đều chấp nhận phế bỏ tu vi Tiên Thai để trùng tu trở lại thì những thiên kiêu thánh giới cũng vậy, tự phế hết tu vi mấy chục năm dày công tu luyện một cách cực kỳ dứt khoát.
Tề Lăng Sở năm xưa nguyên bản thậm chí đã đạt đến Đạo Đài hậu kỳ, tuy nhiên để không bị lạc hậu, y cũng như những kẻ khác, chọn lựa chạy theo đại thế cuồn cuộn đang diễn ra. Đây cũng là lựa chọn sáng suốt nhất đời y khi mà ở con đường tu luyện cũ y không xuất sắc nổi trội cho lắm, tuy nhiên khi song tu thêm con đường đạo vận lại bắt đầu làm mưa làm gió, hoành hành Biến Tịnh thiên, đả bại Lâm Uy, cố thiếu chủ của Mặc tông, sau đó thay thế hắn ta rồi trở thành tông chủ như ngày hôm nay.
Còn nói về Mặc tông, nó được xếp vào một trong những thế lực cường đại nhất thánh giới, tuy kém hơn Tu Chân Liên Minh một chút về quy mô nhưng nội tình hùng mạnh không phải bàn cãi. Người sáng lập ra tông phái này chẳng phải ai khác mà chính là một vị hào kiệt thái cổ cực kỳ trứ danh, được hoàng thất Bạch tộc tạc tượng ở miếu điện trong đế đô để tưởng nhớ - tà hùng Khán Bất Xuyên.
Trái ngược hoàn toàn với phe Vương Nhất, Tề Lăng Sở dẫn theo rất đông tu sĩ ra tiếp đãi, số lượng e rằng nhiều gấp mười lần phía phàm giới. Cả một đoạn cầu dài bị đám người này chiếm lấy, hoàn toàn không có kẻ hở nào bị lọt ra.
Lúc chúng tu sĩ phàm giới dưới sự dẫn dắt của Vương Nhất đến giữa Cách Thế Phàm Kiều, đứng đối diện với y, y liền mỉm cười nhìn họ rồi nói với vẻ khinh bỉ:
- Di địa các ngươi điêu linh tới mức độ này sao? Đám tùy tùng đi theo không quá mười chí tôn thiên kiêu, số lượng tuyệt đỉnh thiên kiêu cũng không đủ năm trăm người… Qua lời kể của mấy tên Thạch Dương, Hỏa Vân tử, ta còn tưởng Di địa có gì ghê gớm lắm. Hóa ra còn thua cả Mặc tông của ta…
Nghe Tề Lăng Sở nói vậy, phía bên Di địa liền phẫn nộ vô cùng nhưng không dám nói gì, đồng loạt nhìn về phía Vương Nhất, chờ đợi y sẽ thay bọn họ giáo huấn tên này.
Vương Nhất lạnh nhạt nói: