Nhìn Thiên Long Thần đi lướt qua thân thể mình, Diệp Khang vội vã chắp tay vái một vái. Đây là hào kiệt của long tộc, tổ tiên ngàn đời của y, dĩ nhiên y từ tận đáy lòng luôn có cảm giác kính sợ và ngưỡng vọng.
Thiên Long Thần thấy vậy chỉ lắc đầu cười nhạt, dáng đi như long hành hổ bộ, hai tay khoan thai chắp sau lưng, tư thái ngập tràn sự kiêu ngạo. Giờ phút này đây ông ta mới được trở lại là chính bản thân mình, một vị đế vương long tộc ngạo nghễ trấn áp cả yêu tộc kỷ hồng hoang trong gần một vạn năm.
Ánh mắt Thiên Long Thần không giấu nổi sự xúc động, vừa rảo bước hai nắm tay vừa siết chặt, trước mặt mường tượng hiện ra khung cảnh huy hoàng bản thân được quần yêu lục giới quỳ bái thời điểm ấy. Cái gì Yêu Tổ, cái gì Thanh Long, trong suy nghĩ của ông ta thời điểm đó đều không đáng một xu. Nếu không phải vì bất hạnh gặp được thiên địch của đời mình - Trảm Long Nhân chết tiệt kia thì cuộc đời ông ta đã không phải bị vùi lấp trong Long Sào Tổ Địa kia đến ngàn vạn năm như vậy.
“Muốn một hào kiệt cúi đầu, trở thành thuộc hạ của kẻ khác ư? Đúng là si tâm vọng tưởng. Trừ phi ngươi là vị kia, thần của vạn tộc, còn không thì dù ngươi là Yêu Tổ chân chính, ta cũng muốn biến ngươi thành một con rối để phục vụ cho đại nghiệp thiên thu của ta!”
Khóe môi Thiên Long Thần nở nụ cười lạnh.
Từ lúc Hắc Hổ nói ra thân phận của Yêu Tổ, ông ta đã thầm tương kế tựu kế để chiếm được lòng tin của vị cường giả mạnh nhất yêu tộc này. Muốn lão tin tưởng mình sẽ trung thành tuyệt đối với Yêu Tổ, thì chỉ còn cách hạ mình, giả vờ nghe theo mọi sự chỉ dẫn của “Yêu Tổ” kia. Theo như ông ta biết, với đẳng cấp tu vi của Hắc Hổ ngoại trừ tỏa ra một chút ít thần niệm để cảm nhận sự thay đổi bên ngoài thì lại hoàn toàn lực bất tâm với những gì đang diễn ra.
“Theo đường lối tu luyện kỷ hồng hoang, lấy “tuế” làm thước đo đạo hạnh. Vị kia Thần Hổ nhất mạch e rằng đã tồn tại từ lúc xảy ra sự kiện thần của vạn tộc lật đổ hai tòa thiên đình. Cho đến ngày hôm nay, tu vi ông ta chắc chắn đã tới mức tạo thành sự đố kỵ của thiên đạo. Trừ phi là đi tới miền đất hứa nơi mà hai tòa thiên đình đã phi thăng tới, bằng không nếu muốn tồn tại ở đây thì phải tự phong bế hoàn toàn tu vi, tuyệt đối không được tỏa ra chút khí tức nào. Nếu dám manh động, ắt sẽ dấy động thiên kiếp hủy diệt toàn bộ Di địa, xa hơn là nhân giới…”
“Đúng là một lão thất phu. Tu vi cao như vậy tuyệt đối không thua kém thần của vạn tộc bao nhiêu cả, vậy mà lại cam nguyện gác cổng bảo vệ Vạn Yêu Mộ Địa nhỏ nhoi. Nếu ta mà đạt được tu vi ấy, nhất định sẽ thống nhất lục giới, sau đó đem đại quân đánh sang miền đất hứa kia, gây dựng bá nghiệp vạn cổ!”
“Thời gian, thứ ta cần là thời gian…”
Thiên Long Thần lại liếc nhìn Diệp Khang đang cúi đầu chắp tay cách đó rất xa một lần nữa, đáy mắt hiện lên tia sáng tham lam:
“Vân Trung Mộng Long, loại thể chất không tệ. Lục trảo thần long rất mạnh nhưng không nên đoạt xá nó, phải chờ tới lúc nó chín muồi, lột xác thành thất trảo thì ta mới tới hái quả ngọt sau. Trước mắt cứ dùng tạm bộ thể chất kia. Chờ ta ra ngoài giải quyết ổn thỏa xong chuyện của cường giả yêu tộc nhân giới rồi sẽ quay về tìm ngươi. Đại thế dường như đã thay đổi, đợi bố cục mới hoàn thành ta sẽ lần nữa trùng tu để bắt kịp mới được!”