Mục lục
Đế Cuồng - Tác giả: Sài Kê Đản (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những phong ba trên đều do hành động “thâm tình” của Thái tử Hạo tạo thành.

Trái ngược với cơn thịnh nộ đang trút xuống đầu hắn đến từ bách tính Lạc giới chính là sự tán thán, cảm thông với hoàn cảnh của Thái tử Hạo.

Mọi người cho rằng Thái tử Hạo quá mức đáng thương, coi trọng tình cảm đến độ có thể bỏ qua đế vị, cam tâm trở thành một thần tử phò tá anh trai.

Y càng nhún nhường, càng ôm phần thiệt về mình lại càng khiến mọi người thương cảm, quyết bằng mọi giá phải giữ lại vị trí thái tử này cho y.

Chiêu Văn hội là nơi đầu tiên thể hiện thái độ của mình. Họ liên tục dùng những lời lẽ sâu cay đả kích và tố cáo hắn đang thực hiện những âm mưu kế hoạch kinh khủng gây bất lợi cho Lạc giới.

Nếu Độc Cô Minh nghe được những âm mưu kế hoạch này thì chắc cũng phải ngã ngửa ra vì bất ngờ. Có lẽ chính hắn cũng không hình dung nổi “hắn” ở trong những câu chuyện họ bịa ra lại thâm độc, mưu tính sâu xa đến vậy.

Chiêu Võ hội không quá phô trương, bọn họ dùng vũ lực để giải quyết. Thế hệ anh kiệt ở đây tức tốc lên đường đi đến hạ diện để tìm kiếm tung tích nhị hoàng tử. Bọn họ giao ước với nhau bằng mọi giá phải giết được hắn, kể cả có phải đồng quy vu tận. Nếu không giết được thì chí ít phải khiến hắn trở thành tàn phế, hoặc sợ hãi rời khỏi Lạc giới.

Nhưng tin tức vẫn còn chưa lan truyền đến đây, ngoài Ý Lan thông qua vị Chủ cảnh truyền âm biết được ra thì chẳng ai nghe được phong phanh gì.

Dù sao tốc độ của thương thuyền rất chậm vì liên tục dừng lại ở các hải đảo nhận hàng hoá và tu sĩ ở dọc đường, nên việc tiếp nhận thông tin cũng kém hơn hẳn bên trong đất liền.

Sau khi tán gẫu với Công Tôn Văn một hồi, Độc Cô Minh cũng nói lời tạm biệt y. Hắn muốn trở về căn phòng của mình để bế quan một chút, tiếp tục ngưng tụ lại phân thân thứ mười đã bị Hoa Vô Thác hủy đi của mình. Một khi ngưng tụ được phân thân này lại xong, chiến lực của hắn sẽ lại càng mạnh mẽ, hành trình đến hoàng cung trùng phùng với thân nhân cũng sẽ an toàn hơn.

Vào lúc hắn quay người rời đi, từ bên trong khoang thuyền chợt bước ra một nam tử áo lục. Người này cũng trạc tuổi hắn, tu vi Đạo Đài cảnh, gương mặt góc cạnh phong sương, ánh mắt luôn nhìn xuống đất thể hiện rõ sự đè nén.

Khoảnh khắc thấy được người này, Công Tôn Văn vốn dĩ còn đang định ngồi lại mạn thuyền đọc sách liền vội vã đứng dậy, kéo Độc Cô Minh đi vào bên trong.

Với hành động này của y, gã nam tử kia nhìn thấy hết nhưng cũng chỉ cười lạnh rồi lấy một bầu rượu ra uống, sau đó nhìn ra phía chân trời bằng ánh mắt xa xăm, rõ ràng trong lòng ẩn chứa rất nhiều tâm sự.

Công Tôn Văn kéo tay Độc Cô Minh đi vào trong, nói nhỏ bên tai hắn:

- Đừng tới gần tên điên này! Gã đến từ Triệu quốc Lam Mộc quận giống ta. Ở Triệu quốc gã rất nổi danh, nhưng không phải về “thanh danh” mà là “xú danh”. Tên này vừa cao ngạo, vừa ngông cuồng, lại vừa cố chấp, giống như tảng đá không chịu mở não lắng nghe lời nói của kẻ khác. Lúc nào gã cũng tin tưởng vào thuyết “Đại Tung Hoành” gì đó của bản thân mới là chân học thuật, chân đại đạo. Cho rằng đó mới là đại thế trong tương lai, kẻ nào nắm được sẽ trở thành chủ của cả thiên hạ. Gã dùng học thuyết này đi mời chào rất nhiều anh kiệt Triệu quốc nhưng không thành công, bị họ đuổi thẳng khỏi cửa, đến lúc chuyển phạm vi ra Lam Mộc quận cũng thế, chẳng ai nghe lọt tai nổi học thuyết này. Mà gã sau khi thuyết giảng xong nếu nhận được cái lắc đầu thì liền biểu hiện hết sức tiêu cực, phỉ bảng người đó, thậm chí gây hấn, cho rằng họ không đủ trí tuệ để hiểu sự sâu sắc bên trong. Nói chung, gã là hạng tiểu nhân hẹp hòi, quân tử như chúng ta không nên lại gần!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK