Cửu Thiên Thập Địa!
Chín tầng trời mười tầng đất!
Đây là nơi được thế hệ hoàng kim thời tiền thái cổ của nhân tộc xây dựng lên, cùng tranh phong với Thập Bát Ma Ngục ma giới, Tam Thập Tam Thiên tiên giới, Bát Hoang Tổ Địa yêu giới và Cửu Đại Quỷ Vực minh giới hung danh lừng lẫy.
Để tạo ra mười chín vùng thiên địa nguy nga sừng sững như vậy, nhân tộc đã phải trả giá rất lớn.
Dưới lớp đất màu nâu vàng sậm kia là biết bao xương cốt của tiền nhân.
Bọn họ ngã xuống để đánh dấu thế giới này, cho ngoại tộc biết chúng vĩnh viễn thuộc về nhân tộc.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời xanh ngắt một màu đầy hy vọng, như tiền nhân dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất vẫn kiên tâm bền chí, quyết theo đuổi tương lai tươi sáng cho nhân tộc đến tận cùng.
Gió bụi như lời ca, vó ngựa như tiếng trống, nắng vàng phủ lên bóng lưng hào kiệt như lớp chiến giáp vàng óng ánh, bọn họ có thể chết, tên tuổi có thể bị mai một trong dòng chảy thời gian nhưng hùng tâm tráng chí thì vẫn luôn còn đó, giống như đã hoá thành một phần của bầu trời nhân giới, vĩnh viễn trường tồn, vĩnh viễn bất diệt.
Để rồi khi những thiếu niên anh tài thế hệ sau đón tiếp gió bụi này, cưỡi trên lưng chiến mã, tai nghe tiếng vó ngựa dồn dập, khoác nắng vàng óng ánh lên người, hít thở không khí đến từ bầu trời xanh ngát trên cao, hào khí trong lòng họ lại dâng lên, tiếp tục công cuộc của người xưa mở ra thời đại mới, bảo vệ và cống hiến cho giới diện này bằng cả tính mạng và thanh xuân của mình.
Sau khi rời khỏi Nam Hoang, bước qua Cách Thế Phàm Kiều ly khai Di địa, nơi mà chúng tu sĩ trong tương lai đều nhầm tưởng là nhân giới, Độc Cô Minh đầu đội nón rộng vành, lưng dắt Thiên Nhai kiếm đã tra vào vỏ, bắt đầu cuộc hành trình ngao du khắp Cửu Thiên Thập Địa của mình.
Chiếc nón này là hắn nhờ một luyện bảo sư khá danh tiếng ở Vô Tưởng thiên luyện chế giúp.
Mặc dù không thần diệu như chiếc nón của Lãnh Oán nhưng hình dáng lại y hệt, công dụng cũng tương đương không sai biệt lắm.
Vì sao hắn không nhờ Lãnh Oán chế tạo vật cho mình?
Chính là bởi thân phận tổ sư Luyện Hồn tông, thiên địch Trường Sinh thể của nàng ta.
Thêm vào việc nàng ta luôn có ý đồ sắp đặt cuộc đời hắn.
Ai mà biết được nàng ta có giở trò gì trong pháp bảo của mình hay không?
Chiếc nón này rất quan trọng vì trong tương lai cả Thiên Ảnh Nhân hay những thủy tổ Độc Cô gia đều sử dụng.
Giả sử họ là phân thân của hắn thì chắc chắn phải có nguồn gốc rõ ràng về món bảo vật này.
Hắn không muốn Lãnh Oán dính líu tới nó, vì vậy tự mình chế tạo ra, xem ra đi một nước cờ đầu tiên của riêng mình.
Có những hành động tưởng chừng như bé nhỏ, không đáng chú ý tới nhưng lại là cái "nhân" khởi phát cho chuỗi "quả" sau này.
Đây chính là điều mà hắn minh ngộ ra sau những gì phát sinh vừa qua.
Còn về nguy cơ bị "bổn tôn" trong lời nói của Lãnh Oán xuất hiện cắn nuốt, Độc Cô Minh đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
Có một đoạn thời gian hắn tự giam mình vào một âm cốc nọ, ngày ngày xếp bằng mặt đối diện với vách đá lạnh lẽo, có điều hắn không hề tu luyện mà chỉ đang không ngừng suy diễn, liên kết mọi việc với nhau.
Những câu nói dù bình thường hay bất bình thường đều được hắn nhớ lại rất kỹ, ngay cả nét mặt của người nói cũng không bỏ qua, đưa vào phân tích và suy đoán.
Bình thường không nghĩ thì thôi, càng nghĩ thần thái hắn lại càng trầm ổn hơn, khoé miệng đôi khi khẽ cong lên thể hiện sự trào phúng.
Nhưng cũng có lúc vẻ mặt hắn trở nên buồn đượm, ưu sầu không thể nói thành lời, đáy mắt chất chứa hoài niệm.
Độc cô, cô độc, dù hắn có bao nhiêu bằng hữu, bao nhiêu hồng nhan, sau cùng vẫn sẽ phải cô độc một mình đối diện tất cả.
Kiếp của hắn có lẽ đã định sẵn như vậy, không cách nào cải biên.
- Là "Trường sinh nhất kiếp, độc cô nhất lộ.
Tuế nguyệt tang thương, hồng trần vô định" như lời nói của cha mẹ trong hồi ức của ta, hay là "Trường sinh vi đế, độc cô vạn thế" như trong lời truyền tụng của Độc Cô gia Nam Hoang? Có lẽ tất cả đều đã sai, mọi thứ là do có người cố ý tạo thành, dẫn dắt các ngươi vào mê trận...
Ánh mắt hắn chợt loé, miệng thì thào lẩm bẩm.
Cho đến khi vào một ngày nọ trời đổ mưa to.
Cơn mưa tầm tã quét ngang qua bầu trời Vô Tưởng thiên mường tượng xoá tan phiền muộn trong lòng người, Độc Cô Minh mới chậm rãi bước ra khỏi hang động, đưa tay kéo nhẹ chiếc nón rộng vành xuống, thần thái điềm tĩnh đi thẳng vào giữa màn mưa trắng xoá rồi biến mất.
Hướng đi của hắn là một tầng trời mà hắn đã từng rất muốn đi nhưng chưa kịp tới, thuộc về cố nhân.
Đại La Thiên!
Độc Cô Minh đứng trên ngọn núi cao nhất của tầng trời này, lặng lẽ nhìn xuống núi sông hùng vĩ bên dưới, gió thổi vạt áo hắn bay phần phật.
Trước mắt hắn là hàng ngàn dãy sơn mạch như những con chân long đang cuộn mình, thêm vào mấy trăm con sông khổng lồ dẫn về mười ba vùng biển lớn nằm rải rác quanh các đại lục, quy mô của Đại La thiên đích xác lớn gấp mười lần Di địa, số nhân tài trẻ tuổi sản sinh ra cũng chỉ có hơn chứ không hề thua kém.
Tuy nhiên độ tinh yếu lại không sánh bằng, chỉ riêng Lý Ẩn và Vạn Vô Địch cũng đủ chấn nhiếp hàng ngàn thiên tài nơi đây, đưa Di địa vượt lên trên tất cả.
- Đại La thiên, quê hương của Nhân huynh...!Ta có nợ huynh một lời hứa hẹn, nhưng bây giờ chưa phải lúc thực hiện...
Độc Cô Minh khẽ thở dài, thân hình hoá thành một đạo lưu tinh bay thẳng về nơi chân trời, hoàn toàn thả lỏng tu vi.
Bình cảnh Hỗn Nguyên đại viên mãn đã sắp sửa lung lay không còn khống chế được nữa, nguyên lực của hắn đã đạt đến cực hạn, mười cây nguyên khí đâm thẳng tới vùng trung đan điền phía dưới ngực, trên đỉnh của chúng hiện ra những đám khí hỗn độn không ngừng xoay vần, đây là hình dạng sơ khai của "tiên thai".
Bông hoa sen kia cũng vậy, đài sen to khổng lồ tản mát ra khí tức hùng hậu không cách nào hình dung.
Nếu là thân thể bình thường chắc chắn không chịu tải nổi mức độ nguyên lực như vậy, kinh mạch sẽ trương phình như bong bóng sau đó nổ tung, tự biến mình thành phế nhân.
Cũng may hắn là Trường Sinh thể cảnh giới kim huyết sắp sửa đại thành, sở hữu sức khôi phục nghịch thiên, trải qua vô số lần phá rồi lập để thích nghi với loại sức mạnh quá lớn này nên đã dần ổn định.
Hiện tại hắn mạnh bao nhiêu? Mười loại đạo vận viên mãn, đoá hoa sen tượng trưng cho lực đạo cũng viên mãn, một kích của hắn lúc này đây e rằng trong cùng cảnh giới chỉ có Dịch Thiếu Quân và Vạn Vô Địch là tiếp nổi.
Thứ hắn còn thiếu sót chỉ là khả năng đấu pháp cùng khí độ thần thái, việc này không thể gấp, cần rất nhiều thời gian mới hoàn thiện được.
Nguyên nhân hắn lịch luyện ngao du khắp Cửu Thiên Thập Địa một phần cũng vì lý do này.
Nhân lúc Tuế Nguyệt kiếm đang còn dung hợp hoá thành đường vân liễu trên thân Thiên Nhai kiếm, kích phát mười ba hình thái kiếm thuật ẩn tàng bên trong vỏ kiếm.
Hắn muốn cảm ngộ nó, giúp khả năng dụng kiếm trong đấu pháp của mình đạt đến hoàn mỹ.
- Ta sẽ phải rời khỏi thái cổ, còn "thủy tổ Độc Cô" lại sẽ tiếp tục ở lại thời đại này chế tạo Tuế Nguyệt kiếm rồi cùng với tứ đại hào kiệt Lý Ẩn, Bá Luân, Thái Phong Điên, Khán Bất Xuyên sáng tạo ra Khi Thiên Hoán Mệnh đại trận...!Nếu những suy đoán của ta là đúng, thì kiếm phân thân này sẽ vượt trội hơn tất cả phân thân khác ở khả năng đấu pháp, sánh ngang với những hào kiệt thời đại này.
Để nó lại đây cũng là thuận theo lịch sử, giúp lịch sử không bị ta thay đổi quá nhiều.
Nếu lịch sử bị thay đổi, kiếm phân thân không ở lại thái cổ thì tương lai dòng họ Độc Cô sẽ không xuất hiện.
Vậy thì Thiên Ảnh Nhân hay cha mẹ tương lai của Độc Cô Minh cũng sẽ không được sinh ra, hắn cũng không tồn tại, lịch sử sẽ rẽ sang một hướng chẳng ai đoán định được.
Tuy nhiên, việc sở hữu linh trí riêng sẽ khiến một vài biến cố ở kiếm phân thân có thể phát sinh, nếu hắn không sớm an bài tất cả, nhiều khả năng tương lai sẽ bị cắn trả là chuyện chẳng mấy bất ngờ.
Dẫu sao đây cũng là phân thân của hắn, sở hữu tính cách tương đồng, mà hắn thì làm sao có chuyện chấp nhận để bản thân bị ai đó an bài số mệnh kia chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK