“Tinh Túc Yêu Tôn, sinh ra vào tiền thái cổ, sau loạn Cổ Vu mười ba vạn tám ngàn năm. Ta vốn dĩ là một viên thiên thạch thành tinh, hóa thành cổ yêu. Đáng lý ra ta chỉ cần chậm rãi ngủ say, sống qua trăm vạn năm thì có thể thành đạo, nhưng cơ duyên cho ta gặp được Vạn Yêu Mộ Địa, lại xảo hợp tiến vào bí thất tìm thấy bút tích của Yêu Tổ đại nhân. Kế đến ta bị ý chí tự cường của ngài làm rung động, làm nên chuyện điên cuồng là tự phế đi tiên thiên thể của bản thân, trở lại một yêu loại tầm thường nhất tự mình tu hành từ thấp đến cao. Nhờ đó sau ba ngàn năm liền tiến vào Ứng Kiếp, đương thời không ai địch nổi…”
“Vào những năm tháng cuối đời ta lại tìm đến Vạn Yêu Mộ Địa một lần nữa với hy vọng báp đáp ơn khai đạo của đại nhân, ở nơi thâm cốc này quét bụi, bầu bạn với người. Tuy không tu luyện nhưng có lẽ nhờ tâm trở nên tĩnh lặng, thoát ly hồng trần rối ren nên ta dần ngộ ra rất nhiều đạo lý, đồng thời sáng tạo ra rất nhiều thần thông mà ta tự cho “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”. Đáng tiếc, tinh lực ta có hạn, tuổi thọ không còn dài lâu, vô pháp đột phá Ứng Kiếp, cũng không đủ thời gian hoàn thành những thần thông này. Nay để lại đoạn thần thông dang dở này cho người hữu duyên, mong đạo hữu giúp ta hoàn thành nó, kéo dài tinh đạo của ta…”
Độc Cô Minh say sưa đọc, đến lúc liếc xuống phía cuối bỗng thấy hình khắc một lão già bạc tóc đang đưa tay về phía bầu trời, nơi đó lấp lánh ánh sao, nếu quan sát kỹ thì những ngôi sao này sắp xếp rất có trật tự, liên kết với nhau tạo thành một khối bền vững vô bì.
Độc Cô Minh đột nhiên chìm vào ảo giác, trước mặt hắn hiện ra khung cảnh vũ trụ tối đen, bản thân dường như đã hóa thành lão già kia, trên người ngập tràn mùi vị năm tháng.
Ầm!
Hắn chỉ vừa cảm nhận được đôi môi mình đang mấp máy ra chữ “Yêu” thì thân thể đã nổ tung như bong bóng, hóa thành làn khói trắng quanh quẩn giữa không trung.
Tiểu ô quy không cảnh báo sai. Những thần thông ở đây chỉ dành cho yêu tộc, nhân tộc tuyệt đối không thể học, bằng không sẽ tẩu hỏa nhập ma, tự mình giết mình.
Địch Vân từ trên lưng hắn rơi xuống một cái bịch, thảng thốt hỏi:
- Đại ca, huynh chết rồi sao?
Độc Cô Minh nhanh chóng ngưng tụ lại, nhăn mặt nói:
- Vừa chết một lần, bị lực lượng thần bí nào đó trong hang động này xé nát thân thể…
Đúng là vừa rồi khoảnh khắc hắn sắp nghe được câu khẩu quyết đầu tiên thì một cỗ yêu lực chẳng hiểu từ đâu ập đến chui vào thân thể điên cuồng quấy phá, sau đó tự bạo khiến hắn chết ngay lập tức. Nếu không phải hắn sở hữu bất diệt thể thì đã toi mạng luôn rồi.