Khoảnh khắc Quan Thất chết đi, bầu trời phía trên Thiên Địch thánh hoàng triều cũng trở nên u ám hẳn.
Thiên Địch đế đang ngồi trên long toạ bên trong cung điện của mình, mặc dù hiện tại đang là nửa đêm nhưng nơi đây vẫn sáng như ban ngày nhờ những ngọn nến được thắp dọc theo con đường ra đến cửa điện.
- Sao lòng dạ ta lại bồn chồn thế này...
Thiên Địch đế thì thào, mười đầu ngón tay đặt lên hai đầu rồng trên long toạ cũng run rẩy liên hồi. Không hiểu sao ông ta cảm thấy đáy lòng xuất hiện cảm giác mất mát, bi ai khôn tả. Giống như có thứ gì đó rất quan trọng với ông ta vừa biến mất khỏi thế gian.
- Thất nhi, thất nhi...
Trong lúc hoảng loạn, không ngờ ông ta tự chủ động nói ra tên của Quan Thất.
Bỗng dưng ngoài trời vang lên một tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc, gió lạnh bật tung cửa thổi vào khiến toàn bộ nến trong cung điện tắt ngấm.
Thiên Địch đế biểu tình bi thống khi thấy mệnh bài của Quan Thất đang được đặt trên một kệ gỗ vỡ tan ra làm trăm mảnh, rơi lộp cộp xuống mặt đất bên dưới. Trước khi rời đi, Quan Thất có nhỏ vào mệnh bài này một giọt hồn huyết, đồng thời lưu lại một đạo thần niệm vào bên trong. Nếu bản thân an toàn thì không nói, còn lỡ như phát sinh biến cố gì thì mệnh bài cũng sẽ cho Thiên Địch đế biết về tình trạng của y.
"Lần này ra đi, Thất nhi muốn thử nghịch nhân một lần. Thành thì thiên địch đạo vận đại thành, sẽ vượt qua tổ tiên năm xưa, tương lai chắc chắn có thể giúp thánh hoàng triều ta uy chấn thế gian. Mà bại thì..."
Quan Thất từng nói như vậy trước khi rời đi. Tới câu cuối cùng y nhìn dáng vẻ già nua của vị đế vương trước mặt, ngập ngừng mím môi rồi quay lưng đi thẳng.
Bại chính là chết! Không còn con đường nào khác!
Tu sĩ sống trên đời chỉ cầu vô địch, nếu không thể vô địch thì còn sống vất vưởng để làm gì?
Đó là ý chí của Quan Thất, phụ hoàng y dù chua xót trong lòng nhưng không thể ngăn cản. Ai mà chẳng muốn con mình trưởng thành, thay lông đổi cánh, hoá thành chim bằng bay lượn khắp Cửu Thiên?
- Thất nhi của ta...