385: Chỉ Quan Tâm Đến Người Hữu Dụng
Độc Cô Minh cùng năm phân thân cứ hoá giải hết đợt tấn công này lại phải lập tức đối đầu với đợt tấn công khác.
Mặc dù chỉ là một chiếc túi trữ vật tầm thường nhưng độ nguy hiểm do nó tạo thành hoàn toàn vượt xa trận chiến ở Nguyệt Dạ sâm lâm với đám Vương Nhất, Quan Thất mà hắn từng trải qua.
Diệu âm phân thân bị một đạo kiếm khí khủng bố chém nát, hình câu thần diệt.
Nếu đổi lại là kẻ khác không sở hữu phân thân để phân tán những sát chiêu này mà bị chúng dồn một lúc vào người thì e rằng đã chết mấy trăm lần rồi.
Đây cũng là tầng sát chiêu cuối cùng được bố trí trên túi trữ vật kia.
Khoảnh khắc đạo kiếm khí tán đi, mọi thứ từ xác Phệ Kim trùng, xác cổ thú...! Cho đến những độc dược, tàn bảo bị phá hủy dưới đất đều tự nổ tung thành bụi bặm, không để lại cho Độc Cô Minh bất kỳ thu hoạch nào.
Nếu có thứ gì đó sót lại sau cuộc chiến thì chính là đống nguyên thạch đang chất cao như núi trước mặt Độc Cô Minh.
Qua kiểm tra kỹ lưỡng thì chúng vẫn còn khá nguyên vẹn và chất lượng.
Hoa Vô Thác dù sao cũng coi như giữ lời khi để lại đống nguyên thạch này.
Dù vậy trong lòng Độc Cô Minh cũng không cách vui nổi mà tràn ngập sự lạnh lẽo.
Đối phương nhìn thì như thanh cao thoát tục, thế nhưng lại âm hiểm độc ác tới cực độ.
Hoá ra y vừa xuất hiện nhìn thấy Độc Cô Minh là liền hiểu hắn đã hết nguyên thạch để sinh tồn.
Việc y đứng im lặng suốt ba năm cũng là để thăm dò đồng thời tiêu hao chỗ nguyên thạch cuối cùng của hắn.
Kế đến lúc đề cập trao đổi lợi ích, y nói rằng chỉ cần đổi lại "một ít thông tin" nhằm mục đích khiến Độc Cô Minh mất đi sự cảnh giác.
Còn chưa đợi Độc Cô Minh kịp suy nghĩ và phòng bị thì y đã ném luôn túi trữ vật ra, đưa hắn vào tình huống không thể phân tích thiệt hơn, bắt buộc phải nhận nó.
— QUẢNG CÁO —
Cũng may thực lực, kinh nghiệm, khả năng ứng biến của hắn sau những năm tháng mài dũa ở thái cổ đã đạt đến đỉnh cao trong cùng thế hệ nên mới hoá giải được túi trữ vật đáng sợ ban nãy.
Nghĩ lại tất cả những điều tên tiên tộc dáng vẻ tuấn mỹ siêu phàm kia làm, mỗi hành động lời nói tuy rất bình thường nhưng đầy rẫy tính toán âm mưu, Độc Cô Minh không khỏi rét lạnh sống lưng.
Nhân vật tàn nhẫn quyết đoán như vậy, tính luôn Hàn Phi đã chết ra thì đây là hắn gặp được lần thứ hai trong suốt quãng đường tu đạo của mình.
- Bái phục, ngươi rất xuất chúng, không ngờ lại sống sót nổi dưới sát chiêu này của ta...
Hoa Vô Thác điềm đạm nói, cũng chẳng hề thất vọng về chuyện không giết được Độc Cô Minh.
- Ơn cho nguyên thạch ta lĩnh nhận, còn ơn về một trăm linh tám tầng sát chiêu kia, có dịp ta sẽ hoàn trả lại đủ...!Hy vọng lúc chúng ta thoát khỏi kết giới này sẽ không ở gần nhau...
Độc Cô Minh lạnh nhạt nói, tay không ngừng bóp nát đống nguyên thạch để giúp nguyên khí trong kết giới nồng đậm trở lại.
Thương thế của bốn phân thân nhờ đó cũng nhanh chóng phục hồi, duy chỉ có trung dung phân thân vẫn như cũ mất đi một chân.
Có lẽ phải mất khá lâu sau khi khu trừ hết độc tố mới hồi phục lại được.
Còn diệu âm phân thân đã chân chính mất đi sau một kiếm kinh thiên kia, sắp tới hắn phải nhanh chóng tập trung để cảm ngộ ra loại đạo vận thứ mười để bù đắp vào chỗ này.
- Chỉ là phép thử mà thôi, ngươi muốn nói chuyện với ta thì phải chứng minh được mình đủ tư cách!
Dưới sự uy hiếp của Độc Cô Minh, Hoa Vô Thác vẫn tỏ ra dửng dưng, dường như khá tự tin vào thực lực của mình.
- Ta cho ngươi nguyên thạch để bảo mệnh nhưng cũng chém đi một phân thân để làm suy yếu ngươi, lợi và hại khấu trừ lẫn nhau xem như hòa đi.
Để chứng minh sự chân thành của ta, chỉ cần ngươi đưa ra bất kỳ câu hỏi nào, ta cũng sẽ giải đáp.
Dĩ nhiên, nếu câu hỏi của ta làm ngươi hài lòng, thì ngươi cũng phải trả lời ngược lại.
- Lại định lừa ta sao?
Độc Cô Minh hừ lạnh.
— QUẢNG CÁO —
Hoa Vô Thác điềm nhiên đáp:
- Không đánh không quen biết.
Ta xưa nay chỉ làm những điều có lợi cho bản thân.
Chỉ khi ngươi chứng minh được mình có chỗ hữu dụng với ta thì ta mới có hứng thú giao hảo với ngươi.
Nếu ta tự dưng không không đi giúp đỡ hay thân thiện với một người xa lạ thì đó mới là có vấn đề!
- Vậy ngươi thấy ta hữu dụng với ngươi chỗ nào?
Sau khi hắn hỏi lại, Hoa Vô Thác trả lời:
- Nếu chúng ta đích thực là đến từ cùng một thời đại thì chắc chắn từ nay về sau, ngươi sẽ rất cần ta trợ giúp, mà ngược lại ta cũng rất cần sự trợ giúp của ngươi.
Để tránh ngươi vẫn còn lòng nghi hoặc với ta, ta sẽ nói trước vài từ khóa xem ngươi có hứng thú hay không...
Độc Cô Minh im lặng không nói câu nào.
Hắn thực sự muốn xem gã tiên tộc này muốn giở trò gì tiếp theo.
Chỉ nghe Hoa Vô Thác chậm rãi nói ra mấy cụm từ ngắt quãng:
- Độc Cô gia, Trường Sinh thể, cặp phu thê bị truy sát..
Còn gì nữa nhỉ, nếu lấy thời đại của ta làm chuẩn thì thời thái cổ ở nhân giới sẽ có sự tồn tại của Bá Luân đại thần, thượng cổ là Hồng Trần Kiếp Chủ xuất thân từ tiên giới, song rốt cuộc trong trận chiến ở Tuyệt Vọng Ma Uyên lại quay giáo phản bội, giết chết Tiên Chủ tộc ta...!Từ đó tính đến lúc ta xuất sinh có lẽ ngót nghét tầm năm mươi vạn năm...
Lời Hoa Vô Thác vừa nói như sét đánh ngang tai Độc Cô Minh.
Dù vậy việc này cũng đã nằm trong suy đoán của hắn từ trước nên hắn vẫn bảo trì được vẻ bình tĩnh ở ngoài mặt.
Từ lộ tuyến di chuyển suốt ba năm qua của Tuế Nguyệt kiếm và Cửu Phẩm Liên Hoa, rất rõ ràng đến tám phần là cả hai đang cùng trở về một thời đại giống nhau.
Có điều vẫn còn rất nhiều câu đố như vì sao Hoa Vô Thác lại biết về cha mẹ hắn, nếu chỉ là Độc Cô gia hay Trường Sinh thể thì còn giải thích được vì hai cụm từ này thực chất đã nổi tiếng từ xưa đến nay.
Độc Cô gia các đời luôn luôn xuất hiện những cường giả đẳng cấp hào kiệt góp phần rất lớn vào lịch sử nhân giới.
Điển hình Thiên Ảnh Nhân, bang chủ Bá Đao phái Độc Cô Đao, giáo chủ Quang Minh hội Độc Cô Hỏa., Xuy Vân đạo sĩ...!Bọn họ dùng tu vi cường hãn danh chấn lục giới, được vạn chúng kính ngưỡng, nên nếu có điển tịch ở giới diện khác nhắc về họ cũng là điều dễ hiểu.
— QUẢNG CÁO —
- Xem ra những điều ta nói vẫn chưa khiến ngươi đủ tin tưởng.
Có điều nhìn ngươi im lặng như vậy đủ để ta hiểu được ngươi đích thực là con của cặp phu phụ kia.
Ngươi không tò mò về họ ư? Còn vì sao ta biết về họ nữa? Chỉ cần ngươi muốn biết, ta đều có thể giải thích tường tận...
- Nếu là phải đánh đổi thì không cần.
Độc Cô Minh ta xưa nay không phải hạng người đem số mệnh mình đặt vào tay kẻ khác.
Ta sẽ tự mình đi tìm đáp án, không cần ngươi giở trò mèo vờn chuột ở đây!
Hắn lạnh lùng phất ống tay áo.
Hoa Vô Thác khẽ lắc đầu:
- Ngươi thật quá mức cố chấp.
Dù sao đã xác định tương lai sẽ trở thành minh hữu, ta cũng không ngại cho ngươi phần lợi ích trước để ngươi tin tưởng.
Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết toàn bộ những gì xảy ra với cha mẹ ngươi, bao gồm cả tình hình ngũ đạo tự phong của chúng ta nữa.
Giọng y chậm rãi cất lên, trong hư vô hắc ám trở thành âm thanh duy nhất vang vọng bên tai Độc Cô Minh, mường tượng khắc hoạ lại một bức tranh cực kỳ sống động về quãng thời gian mấy chục năm trước, lúc mà hắn còn chứ xuyên không đến thế giới này..