- Mọi chuyện là như vậy! Đúng rồi Tiểu Minh tử, tấm thạch bia trong khổ hải của ngươi đâu? Mấy chục năm trôi qua nó đã nứt ra chưa?
Tiểu ô quy nhìn vào bụng dưới của Độc Cô Minh với vẻ dò xét, dù biết rằng đây chỉ là phân thân của hắn, bản thể còn đang ngủ say ở tận Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Độc Cô Minh gật đầu:
- Nó đã nứt ra…
Hắn mới nói đến đây đã thấy tiểu ô quy la hét như phát điên, chạy lăng xăng khắp đỉnh núi:
- Cha mẹ quỷ thần ơi, vô thượng đế quy ta trải qua mấy lần cấm kỵ suýt nữa mất đi cái mạng nhỏ, rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này! Thượng thiên không bạc với ta!
Độc Nhãn Kê lạnh lùng nhìn nó, biểu cảm hết sức khinh thường. Dù sao con gà chột mắt này lai lịch rất lớn, là sủng vật của Bá Luân đại thần thái cổ, dĩ nhiên trên đời rất hiếm chuyện có thể làm nó kinh động. Kể cả chuyện trong suy nghĩ của tiểu ô quy có là sự thật.
Sau khi chạy như điên mấy trăm vòng, tiểu ô quy mới dừng lại thở hồng hộc, hai mắt sáng rực nhìn Độc Cô Minh hỏi.
- Tấm thạch bia nứt ra thứ gì? Có phải thất trảo kim long hay không? Hoặc là thạch hầu ba đầu sáu tay? Không đúng, ngài ấy tuyệt đối không phải bộ dáng tầm thường như vậy, nhất định là một con rùa màu đen giống ta. Trong vạn thú chỉ có rùa mới là yêu loại cao quý nhất, huyết mạch vượt lên trên tất cả!
Độc Cô Minh không rõ nó ám chỉ điều gì, nhàn nhạt trả lời:
- Làm gì đến mức như ngươi phóng đại. Tấm thạch bia kia nứt ra là một con lừa ngốc!
- Lừa ngốc? Ông ngoại ngươi chứ?
Tiểu ô quy hai lỗ mũi phún hỏa:
- Ngươi lừa ta! Không thể nào có chuyện này! Hay là ngươi làm gì ngài ấy rồi nên mới bịa chuyện lừa ta. Ta giết ngươi!
- Con rùa điên này?
Tiểu ô quy tuy nhỏ bé như tốc độ nhanh đến mức kinh khiếp, trong nháy mắt đã lao tới cắn mấy chục nhát vào người Độc Cô Minh khiến hắn đau điếng. Hắn rút Ly Biệt kiếm ra chém thì nó liền rụt cổ lại, vẻ mặt dương dương tự đắc khinh thường hắn.
- Chờ đạo thể của ta quay trở lại, ta sẽ bắt ngươi hầm canh!
Độc Cô Minh bất lực với con rùa vô sỉ này, tức giận nói: