Mục lục
Đế Cuồng - Tác giả: Sài Kê Đản (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trùng tu? Tu vi của ngươi ngày nay đã xem như đủ tư cách tranh phong ngôi vị Thiên Đế trong tương lai, không hề thua kém gì ta trong cùng cảnh giới, vậy mà vẫn muốn trùng tu ư?

Bất Động khó hiểu hỏi.

Dĩ nhiên là ông ta biết tới “đại thế cuồn cuồn” của lớp trẻ hiện nay, điển hình như Thẩm Yến, Độc Cô Minh… Trùng tu là một sự lựa chọn không tệ nhằm bắt kịp đại thế này, giúp tu sĩ thế hệ trước không quá lạc hậu, lỡ như bị đuổi kịp cảnh giới cũng sẽ không đến mức bị hậu bối của mình “nhất kích tất sát”. Nhưng nếu tu vi còn thấp thì việc này còn dễ nói, còn đối với đám tu sĩ Ứng Kiếp cảnh trở lên thì việc trùng tu lại là một hành khá điên cuồng, nếu không muốn nói quá mức ngu xuẩn.

Chưa xét về vấn đề thọ nguyên, chỉ riêng việc ngươi trùng tu nhưng địch nhân của ngươi thì không, vẫn sẽ dùng tu vi cường đại truy sát ngươi thì đó đã là một việc cực kỳ hung hiểm rồi. Và quá trình trùng tu của ngươi, chẳng ai dám đảm bảo ngươi vẫn sẽ lại xuất chúng như cũ, tại con đường tu luyện mới sẽ đạt đến cấp độ cao như đám trẻ đã làm được.

Đó là còn chưa kể tới trách nhiệm gánh vác tộc đàn của mình trên vai.

Như Thần Tiêu và Bất Động, một người là Miếu Chủ, một người là hộ đạo giả của cả nhân giới. Một khi bọn họ nổi hứng đi trùng tu thì chắc chắn thánh giới sẽ chẳng ngại ngần gì đổ quân xuống thôn tính bọn họ, kế đến là ngũ đạo tự phong vẫn luôn nhăm nhe từ ngàn đời kia. Tóm lại việc trùng tu này khó khăn trăm bề, mất nhiều hơn được, dù vài lần Bất Động đã nghĩ đến nhưng sau cùng vẫn kiên quyết bỏ qua.

Lưu Tông đột nhiên hỏi một câu tưởng chừng không liên quan lắm:

- Bằng vào tu vi của Minh Vương, có thể xông phá luân hồi, khiến người Minh giới phục sinh trở lại không?

Bất Động nghe xong trầm mặc, hồi lâu mới trả lời:

- Không thể!

Lưu Tông mỉm cười gật đầu:

- Chính là vậy! Ngay cả tu vi của Minh Vương còn không đủ sức làm điều đó, cho dù ta tương lai có thành tựu bằng ngài thì sao chứ? Rốt cuộc vẫn bất lực trước cấm kỵ. Có lẽ trước khi đến đây ngài cũng đã tìm hiểu sơ lược về ta rồi.

Ánh mắt y xuất hiện vẻ bi ai khó lòng miêu tả mà bình thường vẫn luôn giấu kín:

- Thê tử ta chết sớm, bỏ lại ta và con gái ở lại thế gian này. Ta điên cuồng như vậy, bất chấp như vậy cũng chỉ vì muốn níu kéo lại sự sống cho con gái ta, đồng thời tìm ra biện pháp đưa thê tử ta từ trong luân hồi trở lại…

Bất Động thở dài. Chuyện của Lưu Tông khiến ông ta rất đồng cảm. Năm xưa, trong cuộc chiến giữa hai tộc minh nhân với tứ giới, thê tử của ông ta cũng bất hạnh vẫn lạc. Chính sự kiện này đã khiến ông ta trở nên sa đọa trong suốt một quãng thời gian dài. Đến lúc hối cải rồi thì đã muộn, từng người, từng người trong Thập Đại Minh Vương ngã xuống, minh giới bị hủy diệt.

- Ta cũng như ngươi, cũng muốn đưa bọn họ từ trong luân hồi trở lại, dù có phải hy sinh cả mạng sống này… Có điều, cách làm của ta sẽ khác ngươi… Lưu Tông, ái nữ của ngươi tên gọi Lưu Tích Quân phải không, Sổ Tư kia có kể chuyện về nàng ta với ngươi chưa?




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK