Tiếng nói của Lâm Vũ quanh quẩn trong cả phòng kinh doanh. Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Vũ.
Cả phòng kinh doanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có cái TV trên vách tường còn phát ra tiếng.
Đột nhiên, hình ảnh trên TV bỗng thay đổi.
Trong hình ảnh, âm thanh tập hợp khẩn cấp chói tai không ngừng quanh quẩn.
Từng đội từng đội binh sĩ mặc áo khoác đầu sói xám xuất hiện trong hình ảnh.
Binh sĩ hành động như gió, dù là tập hợp khẩn cấp mà bước chân vẫn không lộn xộn chút nào.
Không đến hai phút thì mặt đất đầy tuyết đọng đã tập kết hơn chục ngàn người. Đội ngũ đều nhịp, không có chút lộn xộn nào.
"Vừa rồi tôi nhận được tin có người muốn dùng áo Lang Quân của Bắc Cảnh lau nước tiểu!"
Một chiến tướng trung niên cũng mặc áo khoác đầu sói màu xám trên mặt
tràn đầy sương lạnh đi ra.
Nương theo giọng nói của ông, mấy chục ngàn tướng sĩ lập tức đỏ ngầu hai mắt.
Ai cũng thở dồn dập, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí cứ như dã thú muốn xé xác người khác.
Sự căm giận ngút trời xông thẳng lên chín tầng mây.
Cả phong vân cũng biến sắc!
"Cởi!"
Hai mắt của chiến tướng trung niên cũng đỏ như máu, gầm lên giận dữ rồi dẫn đầu cởi chiến y trên người ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy chục ngàn tướng sĩ cùng hành động.
Không đến ba mươi giây, trên mặt tuyết chồng chất tuyết đọng chỉ còn một đám đàn ông to con ở trần.
Gió lạnh gào thét qua, nhưng không người nào run rẩy.
Ai cũng đứng thẳng người dậy, cao ngạo ngẩng đầu lên nghênh đón gió lạnh tẩy rửa.
Ống kính phóng đến gần.
Lúc này đám người mới phát hiện trên người họ từ chiến tướng trung niên đến mấy chục ngàn tướng sĩ đều có những vết thương đáng sợ.
Nhiều thì hơn mười vết, ít thì ba năm vết.
Một vài vết chỉ dài mấy cm, có số thì dài đến mấy chục cm, gần như kéo. ngang qua cả người!
Vết sẹo đáng sợ như loài côn trùng bám vào từng khối cơ bắp của họ, nhìn cực kỳ khiếp người.
Cảnh này làm vô số người sợ hãi, cũng làm vô số người lộ vẻ xúc động.
Cho dù bọn họ không nói thì mọi người cũng biết những vết sẹo này là để lại khi liều mạng với quân địch. Lang Quân Bắc Cảnh không phụ thanh danh của Đàn Sói!
"Nói cho người của thiên hạ biết vì sao Lang Quân Bắc Cảnh phải mặc áo khoác!"
Chiến tướng trung niên lại gầm thét, hào hùng làm dâng trào gió lạnh.
Đột nhiên, vô số tiếng nói cất cao.
"Quốc nạn ập xuống, quân giặc hung tàn."
"Quốc gia hưng vong, ai cũng có trách nhiệm.”
"Vốn muốn đi lính, ngặt nổi tuổi già."
"May có con trẻ, tự giác đi giết giặc."
"Đưa cho một áo, luôn mang bên người."
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!"
"Dũng cảm tiến tới, đừng quên trách nhiệm!"
Vạn người cùng gầm lên, tiếng gầm xông thẳng lên trời xanh.
Cuồng phong đột nhiên thổi quét, tuyết đọng bay lên.
Trong gió tuyết, mọi người ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Ai cũng dùng hết sức lực cao giọng gào thét.
Dù cách màn hình TV, họ vẫn có thể cảm nhận được khí thế bi tráng hùng hồn đó.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi...
Dư âm không ngừng quanh quẩn làm rung động tâm hồn của tất cả người xem.
Tất cả binh sĩ Lang Quân Bắc Cảnh dù đang ở đâu, khi nghe từng tiếng gào. thét kia đều nhớ tới đêm tuyết mười ba năm trước đây.
Cả phòng kinh doanh hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có cái TV trên vách tường còn phát ra tiếng.
Đột nhiên, hình ảnh trên TV bỗng thay đổi.
Trong hình ảnh, âm thanh tập hợp khẩn cấp chói tai không ngừng quanh quẩn.
Từng đội từng đội binh sĩ mặc áo khoác đầu sói xám xuất hiện trong hình ảnh.
Binh sĩ hành động như gió, dù là tập hợp khẩn cấp mà bước chân vẫn không lộn xộn chút nào.
Không đến hai phút thì mặt đất đầy tuyết đọng đã tập kết hơn chục ngàn người. Đội ngũ đều nhịp, không có chút lộn xộn nào.
"Vừa rồi tôi nhận được tin có người muốn dùng áo Lang Quân của Bắc Cảnh lau nước tiểu!"
Một chiến tướng trung niên cũng mặc áo khoác đầu sói màu xám trên mặt
tràn đầy sương lạnh đi ra.
Nương theo giọng nói của ông, mấy chục ngàn tướng sĩ lập tức đỏ ngầu hai mắt.
Ai cũng thở dồn dập, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy sát khí cứ như dã thú muốn xé xác người khác.
Sự căm giận ngút trời xông thẳng lên chín tầng mây.
Cả phong vân cũng biến sắc!
"Cởi!"
Hai mắt của chiến tướng trung niên cũng đỏ như máu, gầm lên giận dữ rồi dẫn đầu cởi chiến y trên người ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy chục ngàn tướng sĩ cùng hành động.
Không đến ba mươi giây, trên mặt tuyết chồng chất tuyết đọng chỉ còn một đám đàn ông to con ở trần.
Gió lạnh gào thét qua, nhưng không người nào run rẩy.
Ai cũng đứng thẳng người dậy, cao ngạo ngẩng đầu lên nghênh đón gió lạnh tẩy rửa.
Ống kính phóng đến gần.
Lúc này đám người mới phát hiện trên người họ từ chiến tướng trung niên đến mấy chục ngàn tướng sĩ đều có những vết thương đáng sợ.
Nhiều thì hơn mười vết, ít thì ba năm vết.
Một vài vết chỉ dài mấy cm, có số thì dài đến mấy chục cm, gần như kéo. ngang qua cả người!
Vết sẹo đáng sợ như loài côn trùng bám vào từng khối cơ bắp của họ, nhìn cực kỳ khiếp người.
Cảnh này làm vô số người sợ hãi, cũng làm vô số người lộ vẻ xúc động.
Cho dù bọn họ không nói thì mọi người cũng biết những vết sẹo này là để lại khi liều mạng với quân địch. Lang Quân Bắc Cảnh không phụ thanh danh của Đàn Sói!
"Nói cho người của thiên hạ biết vì sao Lang Quân Bắc Cảnh phải mặc áo khoác!"
Chiến tướng trung niên lại gầm thét, hào hùng làm dâng trào gió lạnh.
Đột nhiên, vô số tiếng nói cất cao.
"Quốc nạn ập xuống, quân giặc hung tàn."
"Quốc gia hưng vong, ai cũng có trách nhiệm.”
"Vốn muốn đi lính, ngặt nổi tuổi già."
"May có con trẻ, tự giác đi giết giặc."
"Đưa cho một áo, luôn mang bên người."
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi!"
"Dũng cảm tiến tới, đừng quên trách nhiệm!"
Vạn người cùng gầm lên, tiếng gầm xông thẳng lên trời xanh.
Cuồng phong đột nhiên thổi quét, tuyết đọng bay lên.
Trong gió tuyết, mọi người ưỡn ngực ngẩng cao đầu.
Ai cũng dùng hết sức lực cao giọng gào thét.
Dù cách màn hình TV, họ vẫn có thể cảm nhận được khí thế bi tráng hùng hồn đó.
"Bị thương thì lau máu, chết rồi thì trần trụi...
Dư âm không ngừng quanh quẩn làm rung động tâm hồn của tất cả người xem.
Tất cả binh sĩ Lang Quân Bắc Cảnh dù đang ở đâu, khi nghe từng tiếng gào. thét kia đều nhớ tới đêm tuyết mười ba năm trước đây.