Quá đột ngột!
Ngoại trừ Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, không ai nhìn thấy Ninh Loạn ra tay lúc nào.
Máu bắn tung tóe lên người của rất nhiều người. Nhưng, không một ai nhận ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn cái đầu đang bay lên kia. Con trai cả của Triệu gia!
Bị chặt đầu ngay trước mặt Triệu Đức Dung!
Điên rồi!
Chắc chắn điên rồi!
Điều này là không thể!
Nằm mơ, nhất định là nằm mơt
Vô số người gào thét ở trong lòng, nhưng trong miệng lại không hề phát ra thanh âm nào.
"Con trai của tôi!"
Mãi cho đến khi một tiếng kêu la thảm thiết vang lên, lúc này mọi người mới dần dần tỉnh táo lại.
Đây là giọng nói của Triệu Đức Dung.
Sau khi chứng kiến con trai mình bị chặt đầu trước công chúng, đôi mắt của Triệu Đức Dung đã đỏ ngầu, trông giống như một con thú bị thương.
Nhưng ông ta không thể đứng dậy, toàn thân xụi lơ ngã ngồi xuống chiếc ghế. gỗ lim.
Trong mắt ông ta chỉ có sát ý và sự giận dữ vô tận.
Khi nhìn thấy thi thể không đầu ngã trên mặt đất và máu bắn tung tóe trên người, ngay lập tức trong sảnh lớn vang lên tiếng kêu la hoảng loạn.
Tuyên Vân Lam rốt cục tỉnh táo lại, lòng bàn tay bỗng nhiên đổ mồ hôi, níu chặt Lâm Vũ.
Dù bà ấy đã chuẩn bị tinh thần khi đến đây nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy mới nhận ra mình vẫn còn sợ hãi.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mẹ, hắn đang định mắng Ninh Loạn, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.
Hôm nay, mẹ hắn cuối cùng cũng phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này. Hắn đã đặt trước đầu của hai anh em Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách. "Mẹ, đừng sợi"
Lâm Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng an ủi mẹ: “Đây là động quỷ, chúng ta chỉ đang giết chết ma quỷ mà thôi.”
"Mẹ... mẹ biết..."
Giọng nói của Tuyên Vân Lan run run: "Mẹ không sợi Mẹ sẽ đích thân lấy đầu tên ác quỷ đến an ủi linh hồn của cha con và ông nội con trên trời!"
Lời nói của bà ấy dường như đang nói với Lâm Vũ, nhưng cũng như đang an ủi chính mình.
"Anh Triệu, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một lời giải thích!"
Lâm Đông Lai liếc nhìn Triệu Đức Dung với ánh mắt đau lòng rồi gầm lên một cách giận dữ: "Người đâu! Bắt hết bọn chúng cho tôi! Tôi không muốn bọn họ chết, tôi muốn bọn họ sống, tôi muốn tra tấn bọn họ từ từ!"
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Lâm Đông Lai, các vệ sĩ của Lâm gia lao tới.
"Giữ chúng lại!"
Lâm Vũ hơi giơ tay, thản nhiên nói: "Đừng để bọn họ quấy rầy tôi chúc thọ cho ông hai!"
"Vâng!"
Một loạt âm thanh đột nhiên vang lên từ mọi ngóc ngách của Lâm gia. Mọi người đều sợ hãi và vội vàng nhìn lên.
Lần lượt từng bóng người lóe ra từ khắp nơi trong Lâm gia.
Trong chốc lát, một bức tường người đã được dựng lên xung quanh. Mặc áo giáp đen và áo choàng đỏ, đeo một thanh kiếm dài trên lưng. Keng...
Những thanh kiếm dài được rút ra khỏi vỏ và chĩa thẳng vào những vệ sĩ đang lao tới.
Nhanh chóng, gọn gàng và không mang theo một chút tình người nào.
Một luồng sát khí tiêu điều lập tức tràn ngập không khí, khiến tất cả vệ sĩ sợ hãi phải dừng lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn những người này đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt không thể tin nổi.
Những người này đến đây khi nào? Ẩn giấu ngay trước mắt của bọn họ, nhưng bọn họ lại không nhận ra?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lạc Trường Phong khinh thường nở nụ cười.
Tất nhiên là bọn họ không thể phát hiện Chu Tước Vệt
Bọn họ không hề biết rằng kể từ đêm qua, hầu như mỗi người trong số họ đều có một Chu Tước Vệ đi theo như hình với bóng.
Bọn họ đến Lâm gia để chúc thọ, thì những Chu Tước Vệ đang theo dõi bọn họ đương nhiên cũng đi theo tới đây.
"Tốt lắm! Thật sự rất tốt!"
Lâm Đông Lai nhìn chằm chằm Lâm Vũ với vẻ mặt âm trầm: "Tao thật sự đã đánh giá thấp đứa con hoang như mày!"
"Ông không xứng đánh giá tôi!" Lâm Vũ lắc đầu cười nói.
"Đúng là mạnh miệng!" Sắc mặt Lâm Đông Lai xanh mét, giận quá hóa cười: "Mày cho rằng chỉ bằng đống sắt vụn đồng nát trong tay bọn họ là có thể bảo vệ bọn mày sao? Tao e là mày đã quên bài học từ mười lăm năm trước đúng không?”
"Ð? Vậy sao?"
Lâm Vũ vẫn bình tĩnh.
Tất nhiên hắn biết những vệ sĩ này không phải là sức mạnh cốt lõi của Lâm gia!
Sức mạnh cốt lõi thực sự phải là nhóm người đã đuổi giết bọn họ năm đó. "Tử sĩ của Lâm gia đâu!"
Ngoại trừ Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, không ai nhìn thấy Ninh Loạn ra tay lúc nào.
Máu bắn tung tóe lên người của rất nhiều người. Nhưng, không một ai nhận ra.
Mọi người ngơ ngác nhìn cái đầu đang bay lên kia. Con trai cả của Triệu gia!
Bị chặt đầu ngay trước mặt Triệu Đức Dung!
Điên rồi!
Chắc chắn điên rồi!
Điều này là không thể!
Nằm mơ, nhất định là nằm mơt
Vô số người gào thét ở trong lòng, nhưng trong miệng lại không hề phát ra thanh âm nào.
"Con trai của tôi!"
Mãi cho đến khi một tiếng kêu la thảm thiết vang lên, lúc này mọi người mới dần dần tỉnh táo lại.
Đây là giọng nói của Triệu Đức Dung.
Sau khi chứng kiến con trai mình bị chặt đầu trước công chúng, đôi mắt của Triệu Đức Dung đã đỏ ngầu, trông giống như một con thú bị thương.
Nhưng ông ta không thể đứng dậy, toàn thân xụi lơ ngã ngồi xuống chiếc ghế. gỗ lim.
Trong mắt ông ta chỉ có sát ý và sự giận dữ vô tận.
Khi nhìn thấy thi thể không đầu ngã trên mặt đất và máu bắn tung tóe trên người, ngay lập tức trong sảnh lớn vang lên tiếng kêu la hoảng loạn.
Tuyên Vân Lam rốt cục tỉnh táo lại, lòng bàn tay bỗng nhiên đổ mồ hôi, níu chặt Lâm Vũ.
Dù bà ấy đã chuẩn bị tinh thần khi đến đây nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng này, bà ấy mới nhận ra mình vẫn còn sợ hãi.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay mẹ, hắn đang định mắng Ninh Loạn, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.
Hôm nay, mẹ hắn cuối cùng cũng phải nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này. Hắn đã đặt trước đầu của hai anh em Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách. "Mẹ, đừng sợi"
Lâm Vũ cúi đầu, nhẹ nhàng an ủi mẹ: “Đây là động quỷ, chúng ta chỉ đang giết chết ma quỷ mà thôi.”
"Mẹ... mẹ biết..."
Giọng nói của Tuyên Vân Lan run run: "Mẹ không sợi Mẹ sẽ đích thân lấy đầu tên ác quỷ đến an ủi linh hồn của cha con và ông nội con trên trời!"
Lời nói của bà ấy dường như đang nói với Lâm Vũ, nhưng cũng như đang an ủi chính mình.
"Anh Triệu, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một lời giải thích!"
Lâm Đông Lai liếc nhìn Triệu Đức Dung với ánh mắt đau lòng rồi gầm lên một cách giận dữ: "Người đâu! Bắt hết bọn chúng cho tôi! Tôi không muốn bọn họ chết, tôi muốn bọn họ sống, tôi muốn tra tấn bọn họ từ từ!"
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Lâm Đông Lai, các vệ sĩ của Lâm gia lao tới.
"Giữ chúng lại!"
Lâm Vũ hơi giơ tay, thản nhiên nói: "Đừng để bọn họ quấy rầy tôi chúc thọ cho ông hai!"
"Vâng!"
Một loạt âm thanh đột nhiên vang lên từ mọi ngóc ngách của Lâm gia. Mọi người đều sợ hãi và vội vàng nhìn lên.
Lần lượt từng bóng người lóe ra từ khắp nơi trong Lâm gia.
Trong chốc lát, một bức tường người đã được dựng lên xung quanh. Mặc áo giáp đen và áo choàng đỏ, đeo một thanh kiếm dài trên lưng. Keng...
Những thanh kiếm dài được rút ra khỏi vỏ và chĩa thẳng vào những vệ sĩ đang lao tới.
Nhanh chóng, gọn gàng và không mang theo một chút tình người nào.
Một luồng sát khí tiêu điều lập tức tràn ngập không khí, khiến tất cả vệ sĩ sợ hãi phải dừng lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn những người này đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt không thể tin nổi.
Những người này đến đây khi nào? Ẩn giấu ngay trước mắt của bọn họ, nhưng bọn họ lại không nhận ra?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Lạc Trường Phong khinh thường nở nụ cười.
Tất nhiên là bọn họ không thể phát hiện Chu Tước Vệt
Bọn họ không hề biết rằng kể từ đêm qua, hầu như mỗi người trong số họ đều có một Chu Tước Vệ đi theo như hình với bóng.
Bọn họ đến Lâm gia để chúc thọ, thì những Chu Tước Vệ đang theo dõi bọn họ đương nhiên cũng đi theo tới đây.
"Tốt lắm! Thật sự rất tốt!"
Lâm Đông Lai nhìn chằm chằm Lâm Vũ với vẻ mặt âm trầm: "Tao thật sự đã đánh giá thấp đứa con hoang như mày!"
"Ông không xứng đánh giá tôi!" Lâm Vũ lắc đầu cười nói.
"Đúng là mạnh miệng!" Sắc mặt Lâm Đông Lai xanh mét, giận quá hóa cười: "Mày cho rằng chỉ bằng đống sắt vụn đồng nát trong tay bọn họ là có thể bảo vệ bọn mày sao? Tao e là mày đã quên bài học từ mười lăm năm trước đúng không?”
"Ð? Vậy sao?"
Lâm Vũ vẫn bình tĩnh.
Tất nhiên hắn biết những vệ sĩ này không phải là sức mạnh cốt lõi của Lâm gia!
Sức mạnh cốt lõi thực sự phải là nhóm người đã đuổi giết bọn họ năm đó. "Tử sĩ của Lâm gia đâu!"