"Được, vậy tôi không nói nhiều nữa!" Long Quang Tổ cười sang sảng một tiếng: “Chuyện quan trọng đã xong, chúng ta không nên uống hai ly sao?"
"Đang có ý này!" Lâm Vũ cười to.
"Cậu không gọi con bé kia đến cùng à?" Long Quang Tổ cười ha ha, trêu ghẹo nói: "Bàn về thực lực thì tôi không bằng cậu! Nhưng nói đến chuyện hiểu tâm tư của phụ nữ thì cậu không bằng lão già này đâu!"
"Được, tôi biết lúc còn trẻ ông là tình thánh." Lâm Vũ trêu tức cười một tiếng rồi nói: "Tôi đi gọi cô ấy, xem cô ấy hết giận chưa."
Long Quang Tổ thật sự hiểu phụ nữ hơn Lâm Vũ.
Mặc dù Diêm Thiền còn giận Lâm Vũ, nhưng khi hắn đi mời Diêm Thiền uống rượu cùng thì Diêm Thiền chỉ không vui đớp chát vài câu rồi chấp nhận.
Trong cái đình ở sân sau của Long gia, hai anh em Long Quang Tổ cùng họ ngồi trong đó.
Ninh Loạn nằm một bên, theo cách Lâm Vũ nói chính là chết cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Nhìn những người trước đó còn hô hào anh không chết thì tôi chết, bây giờ lại ngồi trò chuyện vui vẻ, Diêm Thiền không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán giận: "Một đám diễn viên! Không đi đóng phim thật là đáng tiếc!”
"Nhóc con, cái này không trách được chúng tôi." Long Quang Diệu cười ha ha một tiếng, đưa tay chỉ về hướng Lâm Vũ: “Cô muốn trách thì trách cậu ta đi."
"Các người đều không phải người tốt!" Diêm Thiền uống rượu buồn, thở phì phò nói: 'Một đám người kết bè kết lũ lừa gạt con nhóc không có nhiều kinh nghiệm là tôi, các người không thấy ngại à!"
Cảm nhận được oán giận mãnh liệt của Diêm Thiền, mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng.
Nói đến cùng cũng là do Lâm Vũ làm không thỏa đáng.
Nhưng họ cũng hiểu được cho Lâm Vũ.
Chuyện này quá quan trọng, đề phòng một chút rất cần thiết.
Cẩn thận thì có thể lái thuyền đi vạn năm.
"Đại tiểu thư, tôi sai rồi được chưa?" Lâm Vũ dở khóc dở cười nhìn Diêm
Thiền, bưng ly rượu lên nói: "Tôi mời cô một ly để nhận lỗi! Tôi cam đoan sẽ không còn lần sau, vậy được chưa? Xin quý cô bớt giận."
Lâm Vũ rất ít chịu xuống nước nói nhỏ như vậy, nhưng lần này thật sự không thể không nói.
Hắn đột nhiên phát hiện Diêm Thiền lúc làm hắn đau đầu nhìn dễ chịu hơn một chút.
Hiện tại dáng vẻ oán khí xông thẳng lên trời này làm hắn thật không được tự nhiên.
"Đừng tưởng rằng chuyện này xong rồi!" Diêm Thiền hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy uất ức: "Trở về em sẽ nói cho mẹ anh biết, để mẹ anh trị anh!"
Diêm Thiền tung ra đòn sát thủ.
Trong nháy mắt, Lâm Vũ lại nhức đầu.
Nếu mẹ biết chuyện này thì không quở trách mình mới lạ! Lâm Vũ bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái rồi uống cạn rượu.
Thấy thái độ của Lâm Vũ coi như không tệ, Diêm Thiền mới vừa lòng thỏa ý uống xong rượu trong ly.
Long Quang Tổ cười ha hả nhìn hai người rồi đột nhiên hỏi: "Diêm tiểu thư, cô là người Miêu sao?”
Diêm Thiền gật đầu thừa nhận, lại liếc nhìn Lâm Vũ ms bất mãn nói: 'Anh giữ bí mật của mình thì rất nghiêm ngặt! Bí mật của người khác thì đi nói lung tung khắp thế giới!"
Lâm Vũ lắc đầu phủ nhận, dở khóc dở cười đáp: 'Làm ơn, Long lão đã thấy cổ độc bản mệnh của cô, còn nhìn không ra cô là người Miêu sao?”
Lần này Diêm Thiền vu oan cho hắn.
Trước giờ hắn chưa bao giờ đề cập đến thân thế của Diêm Thiền với người của Long gia.
Mặc dù Long gia ẩn mình trong Minh Nguyệt Hiệp, nhưng Long Quang Tổ cũng không phải không để ý đ thế sự.
€ó thể nói vu cổ thuật là tiêu chí thân phận của người Miêu.
Diêm Thiền đã dung đến cổ độc bản mệnh, nếu Long Quang Tổ còn nhìn không ra cô ta là người Miêu thì mới kỳ quái.
"Đúng, lão hủ đã nhìn ra cô là người Miêu ngay khi cô dùng cổ độc bản mệnh."
Long Quang Tổ phụ họa một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Lâm Vũ, khế thở dài nói: "Nói ra thì lúc còn trẻ lão hủ đã từng phụ lòng một Miêu nữ, đây là tiếc nuối cả đời lão hủ! Mục Bắc Vương, chỉ mong cậu đừng đi theo con đường xưa của lão hủ!"
Lâm Vũ yên lặng, câm nín nhìn về phía Long Quang Tổ.
Đang yên đang lành tại sao lại kéo tới hắn nữa?
Vốn là cố nhân uống rượu, sao phong cách lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Cảm giác như đang ngồi ăn cơm với mấy dì mấy thím ấy...
"Đang có ý này!" Lâm Vũ cười to.
"Cậu không gọi con bé kia đến cùng à?" Long Quang Tổ cười ha ha, trêu ghẹo nói: "Bàn về thực lực thì tôi không bằng cậu! Nhưng nói đến chuyện hiểu tâm tư của phụ nữ thì cậu không bằng lão già này đâu!"
"Được, tôi biết lúc còn trẻ ông là tình thánh." Lâm Vũ trêu tức cười một tiếng rồi nói: "Tôi đi gọi cô ấy, xem cô ấy hết giận chưa."
Long Quang Tổ thật sự hiểu phụ nữ hơn Lâm Vũ.
Mặc dù Diêm Thiền còn giận Lâm Vũ, nhưng khi hắn đi mời Diêm Thiền uống rượu cùng thì Diêm Thiền chỉ không vui đớp chát vài câu rồi chấp nhận.
Trong cái đình ở sân sau của Long gia, hai anh em Long Quang Tổ cùng họ ngồi trong đó.
Ninh Loạn nằm một bên, theo cách Lâm Vũ nói chính là chết cũng muốn tham gia náo nhiệt.
Nhìn những người trước đó còn hô hào anh không chết thì tôi chết, bây giờ lại ngồi trò chuyện vui vẻ, Diêm Thiền không khỏi nghiến răng nghiến lợi oán giận: "Một đám diễn viên! Không đi đóng phim thật là đáng tiếc!”
"Nhóc con, cái này không trách được chúng tôi." Long Quang Diệu cười ha ha một tiếng, đưa tay chỉ về hướng Lâm Vũ: “Cô muốn trách thì trách cậu ta đi."
"Các người đều không phải người tốt!" Diêm Thiền uống rượu buồn, thở phì phò nói: 'Một đám người kết bè kết lũ lừa gạt con nhóc không có nhiều kinh nghiệm là tôi, các người không thấy ngại à!"
Cảm nhận được oán giận mãnh liệt của Diêm Thiền, mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau cười một tiếng.
Nói đến cùng cũng là do Lâm Vũ làm không thỏa đáng.
Nhưng họ cũng hiểu được cho Lâm Vũ.
Chuyện này quá quan trọng, đề phòng một chút rất cần thiết.
Cẩn thận thì có thể lái thuyền đi vạn năm.
"Đại tiểu thư, tôi sai rồi được chưa?" Lâm Vũ dở khóc dở cười nhìn Diêm
Thiền, bưng ly rượu lên nói: "Tôi mời cô một ly để nhận lỗi! Tôi cam đoan sẽ không còn lần sau, vậy được chưa? Xin quý cô bớt giận."
Lâm Vũ rất ít chịu xuống nước nói nhỏ như vậy, nhưng lần này thật sự không thể không nói.
Hắn đột nhiên phát hiện Diêm Thiền lúc làm hắn đau đầu nhìn dễ chịu hơn một chút.
Hiện tại dáng vẻ oán khí xông thẳng lên trời này làm hắn thật không được tự nhiên.
"Đừng tưởng rằng chuyện này xong rồi!" Diêm Thiền hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy uất ức: "Trở về em sẽ nói cho mẹ anh biết, để mẹ anh trị anh!"
Diêm Thiền tung ra đòn sát thủ.
Trong nháy mắt, Lâm Vũ lại nhức đầu.
Nếu mẹ biết chuyện này thì không quở trách mình mới lạ! Lâm Vũ bất đắc dĩ liếc nhìn cô ta một cái rồi uống cạn rượu.
Thấy thái độ của Lâm Vũ coi như không tệ, Diêm Thiền mới vừa lòng thỏa ý uống xong rượu trong ly.
Long Quang Tổ cười ha hả nhìn hai người rồi đột nhiên hỏi: "Diêm tiểu thư, cô là người Miêu sao?”
Diêm Thiền gật đầu thừa nhận, lại liếc nhìn Lâm Vũ ms bất mãn nói: 'Anh giữ bí mật của mình thì rất nghiêm ngặt! Bí mật của người khác thì đi nói lung tung khắp thế giới!"
Lâm Vũ lắc đầu phủ nhận, dở khóc dở cười đáp: 'Làm ơn, Long lão đã thấy cổ độc bản mệnh của cô, còn nhìn không ra cô là người Miêu sao?”
Lần này Diêm Thiền vu oan cho hắn.
Trước giờ hắn chưa bao giờ đề cập đến thân thế của Diêm Thiền với người của Long gia.
Mặc dù Long gia ẩn mình trong Minh Nguyệt Hiệp, nhưng Long Quang Tổ cũng không phải không để ý đ thế sự.
€ó thể nói vu cổ thuật là tiêu chí thân phận của người Miêu.
Diêm Thiền đã dung đến cổ độc bản mệnh, nếu Long Quang Tổ còn nhìn không ra cô ta là người Miêu thì mới kỳ quái.
"Đúng, lão hủ đã nhìn ra cô là người Miêu ngay khi cô dùng cổ độc bản mệnh."
Long Quang Tổ phụ họa một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên người Lâm Vũ, khế thở dài nói: "Nói ra thì lúc còn trẻ lão hủ đã từng phụ lòng một Miêu nữ, đây là tiếc nuối cả đời lão hủ! Mục Bắc Vương, chỉ mong cậu đừng đi theo con đường xưa của lão hủ!"
Lâm Vũ yên lặng, câm nín nhìn về phía Long Quang Tổ.
Đang yên đang lành tại sao lại kéo tới hắn nữa?
Vốn là cố nhân uống rượu, sao phong cách lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Cảm giác như đang ngồi ăn cơm với mấy dì mấy thím ấy...