"Mẹ kiếp!" Diêm Thiền giật điếu thuốc trong miệng Lâm Vũ, tức giận nói: "Dù sao, từ tận đáy lòng anh cũng không coi em là người phụ nữ của anh Dù sao anh cũng không ôm hy vọng tìm được huyết ngọc linh chỉ, vậy thì em cũng không cần
thiết phải sống nữa!"
Vừa dứt lời, Diêm Thiền quay người lại, bất ngờ dùng bàn tay tát vào mặt hắn.
Lâm Vũ mắt nhanh tay nhanh túm lấy tay Diêm Thiền, mặt lạnh lùng quát: "Đừng gây sự nữa!"
"Em không gây sự với anh!"
Cô ta không sợ ánh mắt của hắn: "Nếu anh tin chắc rằng sẽ không có kì tích xảy ra thì sẽ không có kỳ tích! Nếu Lâm Thiển chết, anh thậm chí sẽ không muốn em ở bên cạnh anh, vì vậy em sẽ tự kết liễu đời mình để anh đỡ mất thời gian đuổi đi!"
Đối diện với ánh mắt của Diêm Thiền, Lâm Vũ lần đầu tiên cảm thấy áy náy.
Cô ta nói đúng, bây giờ hắn không đuổi Diêm Thiền đi đơn giản vì Diêm Thiền là một trong những hy vọng sống sót của Lâm Thiển.
Nếu Lâm Thiển chết, để chấm dứt suy nhĩ của Diêm Thiên, hẳn nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
Hắn cũng cảm thấy mình quá tuyệt tình nhưng lại không thể không làm như Vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Vũ thở dài nặng nề, gượng cười: “Được rồi, tôi sẽ không nản chí!”
Diêm Thiền bĩu môi, khó chịu nói: "Anh chỉ còn thiếu hai chữ “bỏ cuộc” viết trên mặt nữa thôi!"
"Ai nói tôi muốn bỏ cuộc?”
Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô ta, cười khổ nói: "Tôi hơi bí bách, cô không thể để tôi phát tiết một chút sao?”
Bỏ cuộc? Tất nhiên là không thểt
Nếu hắn bỏ cuộc thì tại sao hắn lại dùng Chiến Thần Lệnh chứ? Nhưng tâm trạng tệ là sự thật.
Hắn cũng là một con người, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không thể bình tĩnh đối mặt.
Bởi vì quá quan tâm và không dám gánh chịu hậu quả thất bại.
"Vậy sao?”
Diêm Thiền nhìn hắn chế giễu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, nếu anh không có tự tin thì em càng khó có tự tin! Em tin tưởng anh, ngươi anh cũng phải †in chính mình!"
"Được!"
Lâm Vũ nặng nề gật đầu, đôi mắt khôi phục khí thế: "Vậy chúng ta hợp lực, sáng tạo ra kỳ tích!"
Đúng vậy!
Nếu hắn không có tự tin, sao Diêm Thiền có thể tự tin được chứ? Hơn nữa, hy vọng cũng không thể hoàn toàn dồn vào Diêm Thiền.
Tuy rằng thời gian còn lại của bọn họ đã rất ngắn ngủi nhưng vẫn chưa đến mức không còn chút hy vọng nào.
'Thấy Lâm Vũ dần dần khôi phục lại, cô ta hài lòng gật đầu, cười nói: 'Vậy còn tạm được, đây mới là người đàn ông của Diêm Thiền chứ!”
Lâm Vũ buông tay Diêm Thiền ra: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải người đàn ông của cô!"
"Vậy thì em sẽ biến anh thành người đàn ông của eml”
Ánh mắt Diêm Thiền nóng rực nhìn hắn: "Hy vọng tìm được linh chi huyết ngọc mong manh như vậy em còn có tin, biến anh thành người đàn ông của em, sao em có thể không tự tin chứ?"
Lâm Vũ không nói nên lời, nhìn cô ta với vẻ mặt u ám.
Hai chuyện này, cô ta cũng có thể so sánh với nhau ư?
Thực sự chỉ có cô ta thôi!
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Vũ, Diêm Thiền bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý.
Một lát sau, cô ta cười nói: “Nể tình tâm trạng anh không tốt, em quyết định giải độc giúp ai kia, khiến anh vui vẻ.”
"Thật sao?" Lâm Vũ kinh ngạc, có chút khó tin. Diêm Thiền thật sự đồng ý giải độc cho Tiền Vạn Kim rồi sao?
Chuyện này quá đột ngột! Thực sự có chút bất ngờ.
Cô ta gật đầu, cười ranh mãnh nói: “Nếu tâm trạng anh không tốt, không muốn ra ngoài thì bỏ đi! Dù sao sống chết của người đó cũng không liên quan gì đến tôi."
"Đi, đương nhiên là đi!"
Lâm Vũ lập tức đồng ý, nhìn nụ cười ranh mãnh của Diêm Thiền nói đùa: “Xem ra sau này nếu như tôi muốn cô làm chuyện gì, không cần nói hết nước hết cái, chỉ cần giả vờ như người mất hồn, cô sẽ chủ động đồng ý.”
"Nằm mơi" Diêm Thiền hừ một tiếng.
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nói: Cảm ơn!
Diêm Thiền tuy ngang ngược, cảm tính nhưng tình yêu mà cô ta dành cho hắn lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc, kkhó nhất là hưởng thụ ân tình của người đẹp!
Cuối cùng, hắn vẫn phải phụ cô ta...
thiết phải sống nữa!"
Vừa dứt lời, Diêm Thiền quay người lại, bất ngờ dùng bàn tay tát vào mặt hắn.
Lâm Vũ mắt nhanh tay nhanh túm lấy tay Diêm Thiền, mặt lạnh lùng quát: "Đừng gây sự nữa!"
"Em không gây sự với anh!"
Cô ta không sợ ánh mắt của hắn: "Nếu anh tin chắc rằng sẽ không có kì tích xảy ra thì sẽ không có kỳ tích! Nếu Lâm Thiển chết, anh thậm chí sẽ không muốn em ở bên cạnh anh, vì vậy em sẽ tự kết liễu đời mình để anh đỡ mất thời gian đuổi đi!"
Đối diện với ánh mắt của Diêm Thiền, Lâm Vũ lần đầu tiên cảm thấy áy náy.
Cô ta nói đúng, bây giờ hắn không đuổi Diêm Thiền đi đơn giản vì Diêm Thiền là một trong những hy vọng sống sót của Lâm Thiển.
Nếu Lâm Thiển chết, để chấm dứt suy nhĩ của Diêm Thiên, hẳn nhất định sẽ đuổi cô ta đi.
Hắn cũng cảm thấy mình quá tuyệt tình nhưng lại không thể không làm như Vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Vũ thở dài nặng nề, gượng cười: “Được rồi, tôi sẽ không nản chí!”
Diêm Thiền bĩu môi, khó chịu nói: "Anh chỉ còn thiếu hai chữ “bỏ cuộc” viết trên mặt nữa thôi!"
"Ai nói tôi muốn bỏ cuộc?”
Lâm Vũ trợn mắt nhìn cô ta, cười khổ nói: "Tôi hơi bí bách, cô không thể để tôi phát tiết một chút sao?”
Bỏ cuộc? Tất nhiên là không thểt
Nếu hắn bỏ cuộc thì tại sao hắn lại dùng Chiến Thần Lệnh chứ? Nhưng tâm trạng tệ là sự thật.
Hắn cũng là một con người, gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không thể bình tĩnh đối mặt.
Bởi vì quá quan tâm và không dám gánh chịu hậu quả thất bại.
"Vậy sao?”
Diêm Thiền nhìn hắn chế giễu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, nếu anh không có tự tin thì em càng khó có tự tin! Em tin tưởng anh, ngươi anh cũng phải †in chính mình!"
"Được!"
Lâm Vũ nặng nề gật đầu, đôi mắt khôi phục khí thế: "Vậy chúng ta hợp lực, sáng tạo ra kỳ tích!"
Đúng vậy!
Nếu hắn không có tự tin, sao Diêm Thiền có thể tự tin được chứ? Hơn nữa, hy vọng cũng không thể hoàn toàn dồn vào Diêm Thiền.
Tuy rằng thời gian còn lại của bọn họ đã rất ngắn ngủi nhưng vẫn chưa đến mức không còn chút hy vọng nào.
'Thấy Lâm Vũ dần dần khôi phục lại, cô ta hài lòng gật đầu, cười nói: 'Vậy còn tạm được, đây mới là người đàn ông của Diêm Thiền chứ!”
Lâm Vũ buông tay Diêm Thiền ra: "Tôi đã nói rồi, tôi không phải người đàn ông của cô!"
"Vậy thì em sẽ biến anh thành người đàn ông của eml”
Ánh mắt Diêm Thiền nóng rực nhìn hắn: "Hy vọng tìm được linh chi huyết ngọc mong manh như vậy em còn có tin, biến anh thành người đàn ông của em, sao em có thể không tự tin chứ?"
Lâm Vũ không nói nên lời, nhìn cô ta với vẻ mặt u ám.
Hai chuyện này, cô ta cũng có thể so sánh với nhau ư?
Thực sự chỉ có cô ta thôi!
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Vũ, Diêm Thiền bỗng nhiên nở nụ cười đắc ý.
Một lát sau, cô ta cười nói: “Nể tình tâm trạng anh không tốt, em quyết định giải độc giúp ai kia, khiến anh vui vẻ.”
"Thật sao?" Lâm Vũ kinh ngạc, có chút khó tin. Diêm Thiền thật sự đồng ý giải độc cho Tiền Vạn Kim rồi sao?
Chuyện này quá đột ngột! Thực sự có chút bất ngờ.
Cô ta gật đầu, cười ranh mãnh nói: “Nếu tâm trạng anh không tốt, không muốn ra ngoài thì bỏ đi! Dù sao sống chết của người đó cũng không liên quan gì đến tôi."
"Đi, đương nhiên là đi!"
Lâm Vũ lập tức đồng ý, nhìn nụ cười ranh mãnh của Diêm Thiền nói đùa: “Xem ra sau này nếu như tôi muốn cô làm chuyện gì, không cần nói hết nước hết cái, chỉ cần giả vờ như người mất hồn, cô sẽ chủ động đồng ý.”
"Nằm mơi" Diêm Thiền hừ một tiếng.
Lâm Vũ khẽ mỉm cười, trong lòng thầm nói: Cảm ơn!
Diêm Thiền tuy ngang ngược, cảm tính nhưng tình yêu mà cô ta dành cho hắn lại xuất phát từ tận đáy lòng.
Đáng tiếc, kkhó nhất là hưởng thụ ân tình của người đẹp!
Cuối cùng, hắn vẫn phải phụ cô ta...