Vài ngày tiếp theo, Thẩm Khanh Nguyệt trở nên cực kỳ bận rộn, hơn nữa, cũng cảm thấy hơi kiệt quệ về tinh thần và thể chất.
Lâm Vũ thấy vậy, suýt chút nữa không thể nhịn nổi, định cử người đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với công ty của Thẩm gia. Nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ ý định này.
Cô muốn cố gắng tự mình giải quyết trước, vậy hãy để cô thử xem sao!
Dù công ty của Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì, hắn vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể giúp Thẩm Khanh Nguyệt dọn dẹp mớ hỗn độn.
Hôm nay hẳn đưa cô đi làm như thường lệ.
Rõ ràng là Thẩm Khanh Nguyệt đêm qua ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt cực kỳ nghiêm trọng.
Trên đường đi, cô không nói gì nhiều, hiển nhiên là đang lo lắng.
Đến công ty, Lâm Vũ đang muốn lái xe rời đi, lại bị Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên ngăn lại, cười khổ nói: “Vào văn phòng của em ngồi đi, rắc rối lần này, có lẽ em không giải quyết được rồi.”
"Được!"
Lâm Vũ đồng ý, nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: “Anh vẫn luôn chờ em nói chuyện này cho anh biết.”
"Chẳng phải em muốn xem liệu mình có thể tự mình giải quyết được không hay sao?"
'Thẩm Khanh Nguyệt có chút xấu hổ.
Vật lộn nhiều ngày như vậy, tình hình không những không cải thiện mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng tình thế khó khăn hiện tại của công ty Thẩm gia không phải là chuyện cô có thể giải quyết được.
Hai người nắm tay nhau bước vào phòng.
Lâm Vũ kéo Thẩm Khanh Nguyệt ngồi xuống nói: "Được rồi, em hãy từ từ nói cho anh biết, em yên tâm, không phải chuyện gì lớn cả."
"Tất nhiên với anh đó không phải là chuyện lớn." Cô hờn dỗi nhìn hắn một cái rồi mới kể đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra gần một tuần công ty của Thẩm gia đã xảy ra bất thường.Những khách hàng mà từng hợp tác trước đây lần lượt bắt đầu hủy hợp tác.
Tuy nhiên, ban đầu đều là khách hàng nhỏ, Thẩm Khanh Nguyệt không mấy. quan tâm.
Mãi cho đến ngày Thẩm Ngọc Thư không ký được hợp đồng, một khách hàng lớn đã hủy hợp tác, khi liên kết với việc hắn ta ký hợp đồng thất bại, Thẩm Khanh Nguyệt mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ban đầu cô muốn tự mình giải quyết những vấn đề và giành lại những khách hàng này nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Tất cả các khách hàng hủy hợp tác đều vô cùng kiên quyết. Tính đến hôm nay, công ty của Thẩm gia chỉ còn rất ít khách hàng.
Mặc dù công ty vẫn hoạt động bình thường nhưng trên thực tế, hoạt động kinh doanh đã đi vào bế tắc nhưng việc hợp tác với Vạn gia vẫn rất bình thường.
Để ổn định lòng người, Thẩm Khanh Nguyệt cũng để xưởng sản xuất bình thường, trông có vẻ như rất phát triển nhưng toàn bộ sản phẩm đều tồn đọng trong kho.
Lâm Vũ ngớ người, có chút trách móc nói: “Đây rõ ràng là có người đang đối phó với em và Thẩm gia. Đây căn bản không phải là vấn đề em nên giải quyết! Đáng lẽ em nên sớm nói cho anh biết, tại sao phải tự làm khổ mình chứ?”
Nếu chỉ có một hoặc hai khách hàng xảy ra vấn đề thì đó là điều bình thường. Nhưng hầu như tất cả khách hàng đều có vấn đề thì có nghĩa là người đang giở trò!
Hắn không tin Thẩm Khanh Nguyệt không nhìn ra được điều này nhưng cô vẫn cố chấp chọn cách tự mình giải quyết.
Chuyện không giải quyết được cũng không sao, nhưng cô không nên tự làm khó như vậy.
"Được rồi, em biết lỗi rồi."
Lâm Vũ thấy vậy, suýt chút nữa không thể nhịn nổi, định cử người đi điều tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với công ty của Thẩm gia. Nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ ý định này.
Cô muốn cố gắng tự mình giải quyết trước, vậy hãy để cô thử xem sao!
Dù công ty của Thẩm gia có xảy ra vấn đề gì, hắn vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể giúp Thẩm Khanh Nguyệt dọn dẹp mớ hỗn độn.
Hôm nay hẳn đưa cô đi làm như thường lệ.
Rõ ràng là Thẩm Khanh Nguyệt đêm qua ngủ không ngon, quầng thâm dưới mắt cực kỳ nghiêm trọng.
Trên đường đi, cô không nói gì nhiều, hiển nhiên là đang lo lắng.
Đến công ty, Lâm Vũ đang muốn lái xe rời đi, lại bị Thẩm Khanh Nguyệt đột nhiên ngăn lại, cười khổ nói: “Vào văn phòng của em ngồi đi, rắc rối lần này, có lẽ em không giải quyết được rồi.”
"Được!"
Lâm Vũ đồng ý, nắm lấy tay Thẩm Khanh Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: “Anh vẫn luôn chờ em nói chuyện này cho anh biết.”
"Chẳng phải em muốn xem liệu mình có thể tự mình giải quyết được không hay sao?"
'Thẩm Khanh Nguyệt có chút xấu hổ.
Vật lộn nhiều ngày như vậy, tình hình không những không cải thiện mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Dù không muốn thừa nhận nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng tình thế khó khăn hiện tại của công ty Thẩm gia không phải là chuyện cô có thể giải quyết được.
Hai người nắm tay nhau bước vào phòng.
Lâm Vũ kéo Thẩm Khanh Nguyệt ngồi xuống nói: "Được rồi, em hãy từ từ nói cho anh biết, em yên tâm, không phải chuyện gì lớn cả."
"Tất nhiên với anh đó không phải là chuyện lớn." Cô hờn dỗi nhìn hắn một cái rồi mới kể đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra gần một tuần công ty của Thẩm gia đã xảy ra bất thường.Những khách hàng mà từng hợp tác trước đây lần lượt bắt đầu hủy hợp tác.
Tuy nhiên, ban đầu đều là khách hàng nhỏ, Thẩm Khanh Nguyệt không mấy. quan tâm.
Mãi cho đến ngày Thẩm Ngọc Thư không ký được hợp đồng, một khách hàng lớn đã hủy hợp tác, khi liên kết với việc hắn ta ký hợp đồng thất bại, Thẩm Khanh Nguyệt mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ban đầu cô muốn tự mình giải quyết những vấn đề và giành lại những khách hàng này nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Tất cả các khách hàng hủy hợp tác đều vô cùng kiên quyết. Tính đến hôm nay, công ty của Thẩm gia chỉ còn rất ít khách hàng.
Mặc dù công ty vẫn hoạt động bình thường nhưng trên thực tế, hoạt động kinh doanh đã đi vào bế tắc nhưng việc hợp tác với Vạn gia vẫn rất bình thường.
Để ổn định lòng người, Thẩm Khanh Nguyệt cũng để xưởng sản xuất bình thường, trông có vẻ như rất phát triển nhưng toàn bộ sản phẩm đều tồn đọng trong kho.
Lâm Vũ ngớ người, có chút trách móc nói: “Đây rõ ràng là có người đang đối phó với em và Thẩm gia. Đây căn bản không phải là vấn đề em nên giải quyết! Đáng lẽ em nên sớm nói cho anh biết, tại sao phải tự làm khổ mình chứ?”
Nếu chỉ có một hoặc hai khách hàng xảy ra vấn đề thì đó là điều bình thường. Nhưng hầu như tất cả khách hàng đều có vấn đề thì có nghĩa là người đang giở trò!
Hắn không tin Thẩm Khanh Nguyệt không nhìn ra được điều này nhưng cô vẫn cố chấp chọn cách tự mình giải quyết.
Chuyện không giải quyết được cũng không sao, nhưng cô không nên tự làm khó như vậy.
"Được rồi, em biết lỗi rồi."