Trên dưới Lâm gia đều vui mừng dào dạt.
Lâm Đông Lai đứng trong sân lắng lặng suy tư lệnh phong tỏa cấp S bất ngờ xuất hiện là thế nào.
Không có dấu hiệu báo trước mà được ban ra, khi ông ta đang lo lắng đại thọ ngày mai sẽ quạnh quế thì nó lại đột nhiên bị huỷ bỏ.
Cứ như xưa nay chưa từng có lệnh phong tỏa cấp S, tất cả đều phải nhường đường cho đại thọ của ông ta!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Lâm Đông Lai lại dâng trào khí phách.
Bây giờ hào môn hàng đầu Giang Bắc là do một tay ông ta tạo dựng nên! Chỉ có ông ta mới xứng làm người đứng đầu Lâm gia!
Người anh cả bị ông ta tự tay giết chết căn bản không xứng!
Nghĩ đến anh hai, không hiểu sao ông ta lại nhớ tới cháu của anh hai.
Trong đám đích tôn của Lâm gia chỉ có thằng súc sinh Lâm Vũ là chạy thoát! Cũng không biết hiện tại nó còn sống hay đã chết.
Một ngày không nhìn thấy xác thằng súc sinh đó thì ông ta vẫn không yên tâm.
Trong lúc Lâm Đông Lai suy nghĩ lung tung thì một chiếc xe sang vội vàng chạy về hướng Lâm gia.
Nhìn thấy biển số xe, vệ sĩ Lâm gia không dám ngăn cản.
Lâm Đông Lai dẹp bỏ suy nghĩ mà cười lớn nghênh tiếp: “Anh Triệu, ngọn gió nào thổi anh tới đây?"
"Chú Lâm, xảy ra chuyện rồi!" Triệu Đức Dung xuống xe với sắc mặt tái xanh.
Lâm Đông Lai nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
'Trên mặt Triệu Đức Dung tràn đầy âm trầm, trầm giọng nói: 'Vừa rồi tôi có thuận đường đi thăm cháu dâu của mình, kết quả đến đó mới phát hiện không thấy mẹ con tụi nó đâu! Anh em nhà họ Dư cũng chết rồi, cả đầu cũng biến mất!"
"Cái gì?" Lâm Đông Lai biến sắc, sát khí lập tức tỏa ra: “Rốt cuộc là ai mà dám chọc hai nhà Lâm Triệu, muốn chết sao?”
Đối với ông ta thì Lâm Thiển chết hay sống cũng không quan trọng.
Nhưng Lâm Thiển và cậu ba của Triệu gia cử hành âm hôn thì có thể thúc đẩy hai nhà Lâm, Triệu làm thông gia.
Có mối quan hệ này thì về sau hai nhà liên thủ sẽ dần dần chiếm đoạt được những gia tộc lớn nhỏ trong Giang Bắc!
Dám phá hư chuyện tốt của họ, đây không phải muốn chết thì là gì?
"80-90% là Thẩm gial"
Trong mắt Triệu Đức Dung bản ra tia hung ác, lạnh lùng nói: "Bây giờ ở Giang Bắc chỉ có Thẩm gia dám làm như vậy! Rất có thể là con chó già Thẩm Vũ Nông kia biết được tin âm hôn từ đâu đó rồi âm thầm tra được chỗ ở của hai mẹ con kia, sau đó lặng lẽ cứu chúng đi!"
Thẩm gia!
Nhắc đến Thẩm gia, sát khí trên mặt Lâm Đông Lai càng đậm.
Mười lăm năm trước chính là con chó già Thẩm gia cứu thằng súc sinh kia đi.
Bây giờ Thẩm gia đã sắp bị tro bụi chôn vùi mà ông còn dám đến trêu chọc Lâm gia!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Khá lắm Thẩm Vũ Nông! Nếu mày muốn chết thì đừng trách tao ác!" Lâm Đông Lai đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí mà nị ứ dẫn người đến Thẩm gia đòi người! Nếu Thẩm gia dám không giao hai con tiện nhân kia ra thì tôi không tha cho cả chó gà của Thẩm gia"
"Chờ một chút!" Triệu Đức Dung vội vàng giữ chặt Lâm Đông Lai đang cực kỳ phẫn nộ, vỗ tay ông ta và nói: "Chú Lâm, tôi chỉ muốn nói với chú chuyện này thôi, chúng ta đừng nóng vội! Ngày mai là đại thọ sáu mươi của chú, đêm nay không nên thấy máu."
Nghe Triệu Đức Dung nói vậy, Lâm Đông Lai lập tức dừng bước.
Lâm Đông Lai yên lặng suy tư một lát, sương lạnh trên mặt cũng dần tan đi.
"Vẫn là anh Triệu suy tính chu toàn." Lâm Đông Lai cười ha ha: “Nếu vậy thì cho con chó già kia sống thêm hai ngày. Đợi qua đại thọ thì tôi sẽ tìm con tiện nhân kia về rồi đích thân dẫn đến Triệu gia. Nó được trở thành cháu dâu của anh là vinh hạnh của nó!"
"Đâu có, đâu có!" Triệu Đức Dung cười ha ha một tiếng, khách sáo nói: "Dù con tiện nhân kia có xuất thân thấp hèn, nhưng chung quy vẫn là họ Lâm, được ăn ké chú nên cũng xứng với đứa cháu đáng thương của tôi."
"Ha ha, chúng ta đừng nói những chuyện này." Lâm Đông Lai khoát khoát tay, cười to và nói: "Anh Triệu, mời vào phòng ngồi, ngày mai đông khách nên tôi sợ
chào hỏi không chu toàn, đêm nay uống cho đã với ông anh trước!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Triệu Đức Dung cười ha ha rồi đi theo Lâm Đông Lai vào nhà.
Trong chỗ tối, một đôi mắt đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Sát khí bất giác đổ xuống, nhưng một lát sau lại lặng lẽ thu lại, để tránh bị người ta phát hiện...
Lâm Đông Lai đứng trong sân lắng lặng suy tư lệnh phong tỏa cấp S bất ngờ xuất hiện là thế nào.
Không có dấu hiệu báo trước mà được ban ra, khi ông ta đang lo lắng đại thọ ngày mai sẽ quạnh quế thì nó lại đột nhiên bị huỷ bỏ.
Cứ như xưa nay chưa từng có lệnh phong tỏa cấp S, tất cả đều phải nhường đường cho đại thọ của ông ta!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng Lâm Đông Lai lại dâng trào khí phách.
Bây giờ hào môn hàng đầu Giang Bắc là do một tay ông ta tạo dựng nên! Chỉ có ông ta mới xứng làm người đứng đầu Lâm gia!
Người anh cả bị ông ta tự tay giết chết căn bản không xứng!
Nghĩ đến anh hai, không hiểu sao ông ta lại nhớ tới cháu của anh hai.
Trong đám đích tôn của Lâm gia chỉ có thằng súc sinh Lâm Vũ là chạy thoát! Cũng không biết hiện tại nó còn sống hay đã chết.
Một ngày không nhìn thấy xác thằng súc sinh đó thì ông ta vẫn không yên tâm.
Trong lúc Lâm Đông Lai suy nghĩ lung tung thì một chiếc xe sang vội vàng chạy về hướng Lâm gia.
Nhìn thấy biển số xe, vệ sĩ Lâm gia không dám ngăn cản.
Lâm Đông Lai dẹp bỏ suy nghĩ mà cười lớn nghênh tiếp: “Anh Triệu, ngọn gió nào thổi anh tới đây?"
"Chú Lâm, xảy ra chuyện rồi!" Triệu Đức Dung xuống xe với sắc mặt tái xanh.
Lâm Đông Lai nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”
'Trên mặt Triệu Đức Dung tràn đầy âm trầm, trầm giọng nói: 'Vừa rồi tôi có thuận đường đi thăm cháu dâu của mình, kết quả đến đó mới phát hiện không thấy mẹ con tụi nó đâu! Anh em nhà họ Dư cũng chết rồi, cả đầu cũng biến mất!"
"Cái gì?" Lâm Đông Lai biến sắc, sát khí lập tức tỏa ra: “Rốt cuộc là ai mà dám chọc hai nhà Lâm Triệu, muốn chết sao?”
Đối với ông ta thì Lâm Thiển chết hay sống cũng không quan trọng.
Nhưng Lâm Thiển và cậu ba của Triệu gia cử hành âm hôn thì có thể thúc đẩy hai nhà Lâm, Triệu làm thông gia.
Có mối quan hệ này thì về sau hai nhà liên thủ sẽ dần dần chiếm đoạt được những gia tộc lớn nhỏ trong Giang Bắc!
Dám phá hư chuyện tốt của họ, đây không phải muốn chết thì là gì?
"80-90% là Thẩm gial"
Trong mắt Triệu Đức Dung bản ra tia hung ác, lạnh lùng nói: "Bây giờ ở Giang Bắc chỉ có Thẩm gia dám làm như vậy! Rất có thể là con chó già Thẩm Vũ Nông kia biết được tin âm hôn từ đâu đó rồi âm thầm tra được chỗ ở của hai mẹ con kia, sau đó lặng lẽ cứu chúng đi!"
Thẩm gia!
Nhắc đến Thẩm gia, sát khí trên mặt Lâm Đông Lai càng đậm.
Mười lăm năm trước chính là con chó già Thẩm gia cứu thằng súc sinh kia đi.
Bây giờ Thẩm gia đã sắp bị tro bụi chôn vùi mà ông còn dám đến trêu chọc Lâm gia!
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Khá lắm Thẩm Vũ Nông! Nếu mày muốn chết thì đừng trách tao ác!" Lâm Đông Lai đột nhiên nắm chặt nắm đấm, đằng đằng sát khí mà nị ứ dẫn người đến Thẩm gia đòi người! Nếu Thẩm gia dám không giao hai con tiện nhân kia ra thì tôi không tha cho cả chó gà của Thẩm gia"
"Chờ một chút!" Triệu Đức Dung vội vàng giữ chặt Lâm Đông Lai đang cực kỳ phẫn nộ, vỗ tay ông ta và nói: "Chú Lâm, tôi chỉ muốn nói với chú chuyện này thôi, chúng ta đừng nóng vội! Ngày mai là đại thọ sáu mươi của chú, đêm nay không nên thấy máu."
Nghe Triệu Đức Dung nói vậy, Lâm Đông Lai lập tức dừng bước.
Lâm Đông Lai yên lặng suy tư một lát, sương lạnh trên mặt cũng dần tan đi.
"Vẫn là anh Triệu suy tính chu toàn." Lâm Đông Lai cười ha ha: “Nếu vậy thì cho con chó già kia sống thêm hai ngày. Đợi qua đại thọ thì tôi sẽ tìm con tiện nhân kia về rồi đích thân dẫn đến Triệu gia. Nó được trở thành cháu dâu của anh là vinh hạnh của nó!"
"Đâu có, đâu có!" Triệu Đức Dung cười ha ha một tiếng, khách sáo nói: "Dù con tiện nhân kia có xuất thân thấp hèn, nhưng chung quy vẫn là họ Lâm, được ăn ké chú nên cũng xứng với đứa cháu đáng thương của tôi."
"Ha ha, chúng ta đừng nói những chuyện này." Lâm Đông Lai khoát khoát tay, cười to và nói: "Anh Triệu, mời vào phòng ngồi, ngày mai đông khách nên tôi sợ
chào hỏi không chu toàn, đêm nay uống cho đã với ông anh trước!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Triệu Đức Dung cười ha ha rồi đi theo Lâm Đông Lai vào nhà.
Trong chỗ tối, một đôi mắt đã nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Sát khí bất giác đổ xuống, nhưng một lát sau lại lặng lẽ thu lại, để tránh bị người ta phát hiện...