Sân bay Lận An, Lâm Vũ vừa đi ra cổng sân bay thì Lạc Trường Phong đã nhanh chóng chào đón.
Lạc Trường Phong nhìn thoáng qua biển người chung quanh thì muốn nói lại thôi.
Sau khi nghênh đón Lâm Vũ lên xe thì Lạc Trường Phong mới cười khổ nói: "Giao chuyện nhỏ nhặt này cho chúng tôi lo liệu là được, ngài cần gì đích thân đến một chuyến."
"Tuy Tống gia là gia trộc thương nhân, nhưng thế lực rắc rối khó gỡ, liên lụy rất rộng!" Lâm Vũ mỉm cười nói: "Anh không phải không biết bao nhiêu người nhớ thương vị trí của anh, anh xử lý không cẩn thận một chút là bị người ta mượn cớ, có một đống người muốn kéo anh xuống ngựa!"
"Tôi ước gì như vậy!"
Lạc Trường Phong biết Lâm Vũ nói thật, lại không quan †âm mà nhún vai, mỉm cười nói: "Nếu có thể thì tôi thà về Bắc Cảnh, vậy còn vui sướng hơn!"
Thật sự có rất nhiều người nhớ thương vị trí bốn chiến thần.
Nhưng khi thật sự ngồi lên vị trí này thì tin chắc rất nhiều người sẽ hối hận.
Nguy hiểm hay không thì tạm thời không nói, chỉ tính đến những phiền toái kia cũng đã làm người ta đau đầu.
Dù là khu anh ta quản lý hay là khu vực bọn Ninh Loạn phụ trách thì kỳ thật đều không yên bình như mặt ngoài.
Trong góc khuất mà người bình thường không nhìn thấy, mỗi ngày họ đều đấu trí đấu dũng với người ta.
Mà ở Bắc Cảnh thì khác, chỉ cần không có chiến sự thì họ cực kỳ tiêu dao vui sướng!
"Về sau đừng nói những lời này nữa!" Lâm Vũ khẽ nhíu mày: “Giao vị trí của anh cho người chỉ muốn quyền lực và lợi ích thì anh yên tâm không?”
Lạc Trường Phong yên lặng rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Đương nhiên không có khả năng yên tâm!
Cầu quyền cầu lợi đều được, nhưng ngồi lên vị trí này thì phải làm việc xứng đáng!
Nếu chỉ vì quyền và lợi mà không quan tâm chính sự thì rất nhiều người vô tội sẽ mất mạng.
Thấy anh ta không nói lời nào, Lâm Vũ nói tiếp: "Cho nên cứ để tôi làm người cầm đao là tốt nhất! Hơn nữa tôi cũng muốn đến xem Tống gia Lận An lợi hại đến mức nào!"
"Cách mỗi vài
"Lợi hại, thật sự rất lợi hại." Lạc Trường Phong lắc đầu cười nói phút là có hồ sơ vụ án dính dấp đến Tống gia được đưa đến tay tôi.
"Khoa trương như vậy sao?" Lâm Vũ kinh ngạc. Lạc Trường Phong trịnh trọng gật đầu: “Không khoa trương."
Lâm Vũ kinh ngạc, xem ra chuyện mà Tống gia phạm phải còn nhiều hơn mình tưởng tượng!
'Trang viên Tống gia.
Tống Hư Cốc vừa ăn điểm tâm xong, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì A Thất lại nhanh chóng chạy tới.
Nhìn thấy sắc mặt của A Thất, trong lòng Tống Hư Cốc run lên, dự cảm có. chuyện không tốt xảy ra.
A Thất còn chưa đến gần thì Tống Hư Cốc đã lộ ra hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì không?”
A Thất gật đầu, đầy âm trầm mà nói: "Đã không liên lạc được người mà tôi phái đi nghĩ cách cứu viện tiểu thiếu gia, không có bất ngờ gì xảy ra thì họ đã chết rồi"
"Cái gì?" Tống Hư Cốc kinh hô một tiếng, khó tin nhìn A Thất: “Anh lặp lại lần nữa! Anh xác định họ đều đã chết sao?”
Ông ta từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của những người thuộc Đội Sói!
Những người tránh được cả đạn bắn kia lại ngã xuống ở Giang Bắc nho nhỏ sao?
A Thất đang muốn đáp lời thì quản gia lại hốt hoảng chạy tới: “Gia chủ, không hay rồi!"
'Tống Hư Gốc vốn đang phiền lòng nóng nảy, nhìn thấy quản gia vội vàng hấp tấp như vậy thì lập tức không vui hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng quản gia bỡ ngỡ, run rẩy chỉ ra ngoài cửa rồi ấp úng nói: "Ngài... Ngài nên đi cùng tôi... Ra ngoài xem đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ của quản gia, Tống Hư Cốc lập tức nổi nóng.
Ông ta hằm hằm trừng quản gia một cái rồi mới đi theo quản gia nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc họ đi ra thì cửa chính của Tống gia đã có rất nhiều người bao vây.
Nhìn thấy Tống Hư Cốc, đám người lập tức thức thời tránh ra một con đường, nhưng lại nhao nhao tránh né ánh mắt của Tống Hư Cốc, sợ lửa giận của ông ta đột nhiên đốt lên người mình.
Lạc Trường Phong nhìn thoáng qua biển người chung quanh thì muốn nói lại thôi.
Sau khi nghênh đón Lâm Vũ lên xe thì Lạc Trường Phong mới cười khổ nói: "Giao chuyện nhỏ nhặt này cho chúng tôi lo liệu là được, ngài cần gì đích thân đến một chuyến."
"Tuy Tống gia là gia trộc thương nhân, nhưng thế lực rắc rối khó gỡ, liên lụy rất rộng!" Lâm Vũ mỉm cười nói: "Anh không phải không biết bao nhiêu người nhớ thương vị trí của anh, anh xử lý không cẩn thận một chút là bị người ta mượn cớ, có một đống người muốn kéo anh xuống ngựa!"
"Tôi ước gì như vậy!"
Lạc Trường Phong biết Lâm Vũ nói thật, lại không quan †âm mà nhún vai, mỉm cười nói: "Nếu có thể thì tôi thà về Bắc Cảnh, vậy còn vui sướng hơn!"
Thật sự có rất nhiều người nhớ thương vị trí bốn chiến thần.
Nhưng khi thật sự ngồi lên vị trí này thì tin chắc rất nhiều người sẽ hối hận.
Nguy hiểm hay không thì tạm thời không nói, chỉ tính đến những phiền toái kia cũng đã làm người ta đau đầu.
Dù là khu anh ta quản lý hay là khu vực bọn Ninh Loạn phụ trách thì kỳ thật đều không yên bình như mặt ngoài.
Trong góc khuất mà người bình thường không nhìn thấy, mỗi ngày họ đều đấu trí đấu dũng với người ta.
Mà ở Bắc Cảnh thì khác, chỉ cần không có chiến sự thì họ cực kỳ tiêu dao vui sướng!
"Về sau đừng nói những lời này nữa!" Lâm Vũ khẽ nhíu mày: “Giao vị trí của anh cho người chỉ muốn quyền lực và lợi ích thì anh yên tâm không?”
Lạc Trường Phong yên lặng rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Đương nhiên không có khả năng yên tâm!
Cầu quyền cầu lợi đều được, nhưng ngồi lên vị trí này thì phải làm việc xứng đáng!
Nếu chỉ vì quyền và lợi mà không quan tâm chính sự thì rất nhiều người vô tội sẽ mất mạng.
Thấy anh ta không nói lời nào, Lâm Vũ nói tiếp: "Cho nên cứ để tôi làm người cầm đao là tốt nhất! Hơn nữa tôi cũng muốn đến xem Tống gia Lận An lợi hại đến mức nào!"
"Cách mỗi vài
"Lợi hại, thật sự rất lợi hại." Lạc Trường Phong lắc đầu cười nói phút là có hồ sơ vụ án dính dấp đến Tống gia được đưa đến tay tôi.
"Khoa trương như vậy sao?" Lâm Vũ kinh ngạc. Lạc Trường Phong trịnh trọng gật đầu: “Không khoa trương."
Lâm Vũ kinh ngạc, xem ra chuyện mà Tống gia phạm phải còn nhiều hơn mình tưởng tượng!
'Trang viên Tống gia.
Tống Hư Cốc vừa ăn điểm tâm xong, đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ thì A Thất lại nhanh chóng chạy tới.
Nhìn thấy sắc mặt của A Thất, trong lòng Tống Hư Cốc run lên, dự cảm có. chuyện không tốt xảy ra.
A Thất còn chưa đến gần thì Tống Hư Cốc đã lộ ra hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì không?”
A Thất gật đầu, đầy âm trầm mà nói: "Đã không liên lạc được người mà tôi phái đi nghĩ cách cứu viện tiểu thiếu gia, không có bất ngờ gì xảy ra thì họ đã chết rồi"
"Cái gì?" Tống Hư Cốc kinh hô một tiếng, khó tin nhìn A Thất: “Anh lặp lại lần nữa! Anh xác định họ đều đã chết sao?”
Ông ta từng tận mắt chứng kiến sự lợi hại của những người thuộc Đội Sói!
Những người tránh được cả đạn bắn kia lại ngã xuống ở Giang Bắc nho nhỏ sao?
A Thất đang muốn đáp lời thì quản gia lại hốt hoảng chạy tới: “Gia chủ, không hay rồi!"
'Tống Hư Gốc vốn đang phiền lòng nóng nảy, nhìn thấy quản gia vội vàng hấp tấp như vậy thì lập tức không vui hỏi: "Lại xảy ra chuyện gì?"
Trong lòng quản gia bỡ ngỡ, run rẩy chỉ ra ngoài cửa rồi ấp úng nói: "Ngài... Ngài nên đi cùng tôi... Ra ngoài xem đi!"
Nhìn thấy dáng vẻ của quản gia, Tống Hư Cốc lập tức nổi nóng.
Ông ta hằm hằm trừng quản gia một cái rồi mới đi theo quản gia nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc họ đi ra thì cửa chính của Tống gia đã có rất nhiều người bao vây.
Nhìn thấy Tống Hư Cốc, đám người lập tức thức thời tránh ra một con đường, nhưng lại nhao nhao tránh né ánh mắt của Tống Hư Cốc, sợ lửa giận của ông ta đột nhiên đốt lên người mình.