Nếu trong Long gia không có người cấu kết với Liễu Sinh Trai thì ông ta không có khả năng nắm giữ được hành tung của họ và những người trong Long gia đúng lúc như vậy.
Trong Long gia nhất định có gián điệp của Liễu Sinh Trai! Thậm chí Long gia còn có người của Phong Linh!
Trừ người của Long gia ra thì người biết đến Long Tướng Cấm Vệ cũng không nhiều!
Chí ít Liễu Sinh Trai không thể nào biết đến sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ.
"Mày lại đoán đúng rồi!"
Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, nhưng lại tràn đầy cảm khái mà nói: "May mắn mày đủ tự phụ, bằng không lấy sự thông minh và thực lực của mày thì muốn giết chết mày cũng khá khó khăn! Được rồi, mày đừng kéo dài thời gian nữa, tụi mày nên lên đường!”
Đây là thông điệp sau cùng.
Trên mặt Diêm Thiền lộ ra nụ cười sầu thảm, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ với ánh mắt ướt át: “Lâm Vũ, em không hối hận đời này đã gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"
Vừa nói xong, Diêm Thiên đã đột nhiên rút dao găm ra rồi liều lĩnh nhào về phía Liễu Sinh Trai.
Biết rõ không đấu lại, nhưng cô ta vẫn không chịu lùi bước!
Cùng lúc đó, cổ độc bản mệnh của cô ta cũng đánh úp về phía Liễu Sinh Trai từ bên cạnh.
"Không biết tự lượng sức mình!" Đối mặt với công kích của Diêm Thiền, Liễu Sinh Trai khinh thường cười một tiếng.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, trường kiếm trong tay Liễu Sinh Trai đã ra khỏi vỏ.
Ngay trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh đao đột nhiên hạ xuống. Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Liễu Sinh Trai.
Một giây sau, một cái tay cụt bay lên.
Trong cái tay đó còn nắm chặt thanh kiếm vừa rút ra.
Ánh đao không dứt.
Sau lưng Liễu Sinh Trai có một làn sương máu lập tức nổ tung.
Người đứng phía sau ông ta còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
"Không hay rồi, trúng kế!" Liễu Sinh Trai biến sắc, cố nén đau đớn đứt tay mà cấp tốc rút lui.
Nhưng ông ta vừa di chuyển thì một ánh đao đã vung mạnh từ tay Lâm Vũ ra lần nữa.
Trên không trung lại có một mảnh sương máu nổ tung. Liễu Sinh Trai ngã nhào xuống đất.
Hai chân ông ta đứt ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
"A...' Liễu Sinh Trai phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra lập tức khiến Diêm Thiền ngây người.
Khi cô ta lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị kéo. về bên cạnh Lâm Vũ.
Lâm Vũ đứng nắm đao, thân thể thẳng như cây tùng, đâu còn vẻ suy yếu như vừa rồi.
Nhìn Lâm Vũ không bị gì cả, Diêm Thiền lập tức mừng rỡ. Nhưng sau sự mừng rỡ ngắn ngủi thì lửa giận lập tức tràn lên. Bị lừa!
Lâm Vũ căn bản không bị thương!
Từ đầu tới đuôi tên này vẫn đang diễn trò!
Mà cô ta lại bị lừa không biết cái gì cả!
"AI!!" Diêm Thiền đột nhiên phát ra một tiếng thét phẫn nộ, đột nhiên bổ nhào vào người Lâm Vũ rồi cắn mạnh lên vai hắn.
Lâm Vũ chỉ cảm thấy nơi bả vai truyền đến đau đớn, nhưng hắn không đẩy Diêm Thiền ra mà để mặc cô phát tiết lửa giận trong lòng.
Ninh Loạn nửa chết nửa sống nằm ở đó, nhếch miệng cười to.
Trong Long gia nhất định có gián điệp của Liễu Sinh Trai! Thậm chí Long gia còn có người của Phong Linh!
Trừ người của Long gia ra thì người biết đến Long Tướng Cấm Vệ cũng không nhiều!
Chí ít Liễu Sinh Trai không thể nào biết đến sự tồn tại của Long Tướng Cấm Vệ.
"Mày lại đoán đúng rồi!"
Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, nhưng lại tràn đầy cảm khái mà nói: "May mắn mày đủ tự phụ, bằng không lấy sự thông minh và thực lực của mày thì muốn giết chết mày cũng khá khó khăn! Được rồi, mày đừng kéo dài thời gian nữa, tụi mày nên lên đường!”
Đây là thông điệp sau cùng.
Trên mặt Diêm Thiền lộ ra nụ cười sầu thảm, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ với ánh mắt ướt át: “Lâm Vũ, em không hối hận đời này đã gặp anh! Nhưng nếu có kiếp sau em không muốn gặp lại anh nữa!"
Vừa nói xong, Diêm Thiên đã đột nhiên rút dao găm ra rồi liều lĩnh nhào về phía Liễu Sinh Trai.
Biết rõ không đấu lại, nhưng cô ta vẫn không chịu lùi bước!
Cùng lúc đó, cổ độc bản mệnh của cô ta cũng đánh úp về phía Liễu Sinh Trai từ bên cạnh.
"Không biết tự lượng sức mình!" Đối mặt với công kích của Diêm Thiền, Liễu Sinh Trai khinh thường cười một tiếng.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, trường kiếm trong tay Liễu Sinh Trai đã ra khỏi vỏ.
Ngay trong nháy mắt trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh đao đột nhiên hạ xuống. Một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Liễu Sinh Trai.
Một giây sau, một cái tay cụt bay lên.
Trong cái tay đó còn nắm chặt thanh kiếm vừa rút ra.
Ánh đao không dứt.
Sau lưng Liễu Sinh Trai có một làn sương máu lập tức nổ tung.
Người đứng phía sau ông ta còn chưa kịp kêu thảm thiết một tiếng thì đã đầu một nơi thân một nẻo.
"Không hay rồi, trúng kế!" Liễu Sinh Trai biến sắc, cố nén đau đớn đứt tay mà cấp tốc rút lui.
Nhưng ông ta vừa di chuyển thì một ánh đao đã vung mạnh từ tay Lâm Vũ ra lần nữa.
Trên không trung lại có một mảnh sương máu nổ tung. Liễu Sinh Trai ngã nhào xuống đất.
Hai chân ông ta đứt ngang gối, máu tươi phun ra ngoài, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ mặt đất.
"A...' Liễu Sinh Trai phải chịu đựng đau đớn mãnh liệt mà phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Cảnh tượng đột nhiên xảy ra lập tức khiến Diêm Thiền ngây người.
Khi cô ta lấy lại tinh thần thì mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã bị kéo. về bên cạnh Lâm Vũ.
Lâm Vũ đứng nắm đao, thân thể thẳng như cây tùng, đâu còn vẻ suy yếu như vừa rồi.
Nhìn Lâm Vũ không bị gì cả, Diêm Thiền lập tức mừng rỡ. Nhưng sau sự mừng rỡ ngắn ngủi thì lửa giận lập tức tràn lên. Bị lừa!
Lâm Vũ căn bản không bị thương!
Từ đầu tới đuôi tên này vẫn đang diễn trò!
Mà cô ta lại bị lừa không biết cái gì cả!
"AI!!" Diêm Thiền đột nhiên phát ra một tiếng thét phẫn nộ, đột nhiên bổ nhào vào người Lâm Vũ rồi cắn mạnh lên vai hắn.
Lâm Vũ chỉ cảm thấy nơi bả vai truyền đến đau đớn, nhưng hắn không đẩy Diêm Thiền ra mà để mặc cô phát tiết lửa giận trong lòng.
Ninh Loạn nửa chết nửa sống nằm ở đó, nhếch miệng cười to.