Khi Lâm Vũ vừa dứt lời thì hiện trường đột nhiên an tĩnh lại. Đám người ngạc nhiên nhìn Lâm Vũ và Thẩm Ngọc Thư. Còn sau này tính sổ nữa chứ?
Tống gia triển khai đả kích toàn diện nhắm vào Thẩm gia, sợ là Thẩm gia không chống đỡ được mười ngày ấy chứ?
Kiến đối đầu với voi còn có thể lật ngược tình thế hay sao? Đã thế này rồi còn muốn tính sổ với họ? "Cái này... Đây là bị dọa sợ quá nên hóa điên rồi sao?"
Không biết là ai dẫn đầu nói một câu, tiếp đó trong đám người bộc phát tiếng cười vang dội.
"Hai người này không phải bị ngu đó chứ?"
"Một người dám nói, một người lại đần độn làm theo!"
"Ha ha, buồn cười chết đi được."
Đám người cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên thế giới.
Còn có người chủ động tự giới thiệu để Thẩm Ngọc Thư mau ghi tên mình lại. Trên thực tế người đó chỉ muốn để Tống Lương ghi nhớ mình.
'Tống Lương trên sân khấu cũng bị Lâm Vũ chọc cười.
Nghe những tiếng nói này, Diêm Thiền tức giận tới mức cắn răng, nếu không phải bị Lâm Vũ giữ chặt thì cô ta đã sớm xông lên đánh Tống Lương tơi bời.
Lâm Vũ khẽ lắc đầu với Diêm Thiần rồi cười cười nhìn về phía Tống Lương: “Hiện tại quỳ xuống nhận lỗi cũng chưa muộn!"
Đám người nghe vậy thì tiếng cười càng lớn hơn, suýt đã làm nóc nhà bị lật tung.
'Tống Lương cũng cười đến thở không ra hơi, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Chỉ dựa vào anh cũng xứng bảo Tống Lương này quỳ xuống? Đừng nói là
anh, trên đời này không ai có thể bắt tôi quỳ xuống!"
"Thật sao?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, đầu ngón tay khảy nhẹ, hai luồng chân khí đã đánh úp về phía đầu gối của Tống Lương.
"Bành!" Đầu gối Tống Lương mềm nhữn, lập tức quỳ xuống sân khấu. Âm thanh này không lớn, vốn nên bị tiếng cười của mọi người bao phủ. Nhưng không hiểu sao mọi người lại nghe thấy.
Đồng thời cũng trông thấy!
Trong chớp mắt không khí như đóng băng.
Tiếng cười mọi người im bặt đi, ngơ ngác nhìn Tống Lương trên đài. Tình huống này là thế nào?
Sao Tống thiếu lại đột nhiên quỳ xuống rồi?
Gặp quỷ!
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, giương mắt nhìn về phía Tống Lương đau đến nhe răng trợn mắt: “Chẳng phải quỳ rồi đó sao?"
Diêm Thiền cất tiếng cười to, trêu tức mà nhìn chằm chằm Tống Lương: “Mặt đau không?"
Đầu gối Tống Lương vốn đang đau muốn chết, nghe thấy lời nói của hai người thì càng đau, mặt cũng nóng rát theo.
'Tống Lương giấy dụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến.
"Đầu con mẹ nó chết hết rồi sao!" Tống Lương đầy dữ tợn nhìn về phía vệ sĩ, phẫn nộ gào thét.
Vệ sĩ lập tức tỉnh táo lại vội vàng tiến lên đỡ Tống Lương dậy.
Cao Thừa Bỉnh còn vượt lên trước một bước, dời cái ghế đặt ở sau lưng Tống Lương rồi lấy lòng hỏi: "Tống thiếu, Anh... Không phải uống nhiều rồi đó chứ?”
'Tống Lương đang muốn mắng lại đột nhiên phản ứng lại, biết Cao Thừa Bỉnh đang tìm cớ cho mình thì mới thuận thế gật gật đầu: “Có lẽ hồi trưa uống nhiều quá."
Tống gia triển khai đả kích toàn diện nhắm vào Thẩm gia, sợ là Thẩm gia không chống đỡ được mười ngày ấy chứ?
Kiến đối đầu với voi còn có thể lật ngược tình thế hay sao? Đã thế này rồi còn muốn tính sổ với họ? "Cái này... Đây là bị dọa sợ quá nên hóa điên rồi sao?"
Không biết là ai dẫn đầu nói một câu, tiếp đó trong đám người bộc phát tiếng cười vang dội.
"Hai người này không phải bị ngu đó chứ?"
"Một người dám nói, một người lại đần độn làm theo!"
"Ha ha, buồn cười chết đi được."
Đám người cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cứ như nghe thấy trò cười buồn cười nhất trên thế giới.
Còn có người chủ động tự giới thiệu để Thẩm Ngọc Thư mau ghi tên mình lại. Trên thực tế người đó chỉ muốn để Tống Lương ghi nhớ mình.
'Tống Lương trên sân khấu cũng bị Lâm Vũ chọc cười.
Nghe những tiếng nói này, Diêm Thiền tức giận tới mức cắn răng, nếu không phải bị Lâm Vũ giữ chặt thì cô ta đã sớm xông lên đánh Tống Lương tơi bời.
Lâm Vũ khẽ lắc đầu với Diêm Thiần rồi cười cười nhìn về phía Tống Lương: “Hiện tại quỳ xuống nhận lỗi cũng chưa muộn!"
Đám người nghe vậy thì tiếng cười càng lớn hơn, suýt đã làm nóc nhà bị lật tung.
'Tống Lương cũng cười đến thở không ra hơi, trên mặt tràn đầy khinh thường mà nói: "Chỉ dựa vào anh cũng xứng bảo Tống Lương này quỳ xuống? Đừng nói là
anh, trên đời này không ai có thể bắt tôi quỳ xuống!"
"Thật sao?" Lâm Vũ nhếch miệng lên, đầu ngón tay khảy nhẹ, hai luồng chân khí đã đánh úp về phía đầu gối của Tống Lương.
"Bành!" Đầu gối Tống Lương mềm nhữn, lập tức quỳ xuống sân khấu. Âm thanh này không lớn, vốn nên bị tiếng cười của mọi người bao phủ. Nhưng không hiểu sao mọi người lại nghe thấy.
Đồng thời cũng trông thấy!
Trong chớp mắt không khí như đóng băng.
Tiếng cười mọi người im bặt đi, ngơ ngác nhìn Tống Lương trên đài. Tình huống này là thế nào?
Sao Tống thiếu lại đột nhiên quỳ xuống rồi?
Gặp quỷ!
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, giương mắt nhìn về phía Tống Lương đau đến nhe răng trợn mắt: “Chẳng phải quỳ rồi đó sao?"
Diêm Thiền cất tiếng cười to, trêu tức mà nhìn chằm chằm Tống Lương: “Mặt đau không?"
Đầu gối Tống Lương vốn đang đau muốn chết, nghe thấy lời nói của hai người thì càng đau, mặt cũng nóng rát theo.
'Tống Lương giấy dụa mấy lần muốn đứng lên, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến.
"Đầu con mẹ nó chết hết rồi sao!" Tống Lương đầy dữ tợn nhìn về phía vệ sĩ, phẫn nộ gào thét.
Vệ sĩ lập tức tỉnh táo lại vội vàng tiến lên đỡ Tống Lương dậy.
Cao Thừa Bỉnh còn vượt lên trước một bước, dời cái ghế đặt ở sau lưng Tống Lương rồi lấy lòng hỏi: "Tống thiếu, Anh... Không phải uống nhiều rồi đó chứ?”
'Tống Lương đang muốn mắng lại đột nhiên phản ứng lại, biết Cao Thừa Bỉnh đang tìm cớ cho mình thì mới thuận thế gật gật đầu: “Có lẽ hồi trưa uống nhiều quá."