Câu nói của người này không ngừng vang vọng bên tai Liễu Sinh Trai.
"Ha ha..." Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, mặc cho máu tươi tuôn ra khỏi miệng từng ngụm từng ngụm: “Không ngờ Liễu Sinh Trai này... Tung hoành cả đời, không chết trong tay kẻ địch, lại... Chết bởi người một nhà! Hắn... Thật ác độc..."
Nói đến sau cùng, Liễu Sinh Trai đã không nói ra được chữ nào nữa.
Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng và mũi của ông ta.
Nhìn kết cục thảm thương của Liễu Sinh Trai, người kia lại ác độc cười một
tiếng: “Hữu Sứ đại nhân, ông yên tâm đi đi! Tiên sinh nhất định sẽ giết Lâm Vũ báo thù cho ông."
Liễu Sinh Trai không thể nói chuyện nữa mà chỉ nhìn chòng chọc vào gã, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và hối hận.
Cuối cùng thân thể Liễu Sinh Trai bắt đầu co giật, nửa phút sau triệt để chết đi.
Mãi đến khi xác định Liễu Sinh Trai đã đứt hơi thì người kia mới quay người rời đi.
Trước khi đi gã còn vứt lại một mồi lửa trong nhà.
Long gia, bọn Lâm Vũ còn đang uống rượu.
"Đinh!" Điện thoại của Lâm Vũ khế vang lên một tiếng.
Lâm Vũ lấy điện thoại ra, trên đó chỉ có một tin nhắn đơn giản.
Diêm Thiền hiếu kì nên cũng lại gần xem xét.
Nhưng tin nhắn đó chẳng có chữ viết nào mà chỉ có một mũi tên đơn giản. "Đây là ý gì?" Diêm Thiền không hiểu hỏi.
"Đang lần theo." Lâm Vũ trả lời rất đơn giản, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. "Lần theo?" Diêm Thiền càng nghi hoặc: “Lần theo cái gì?"
Lâm Vũ cười ha ha rồi trả lời: "Đương nhiên là lần theo vị trí hang ổ của Phong Linh"
Diêm Thiền không hiểu gì, đôi mắt sáng ngời tràn đầy nghỉ hoặc: “Những người kia không phải đều chết rồi sao? Sao anh lần theo vị trí hang ổ của Phong Linh được?"
Không chỉ Diêm Thiền mà cả hai anh em Long Quang Tổ và Long Quang Diệu cũng nghi hoăc không hiểu.
Chỉ có Ninh Loạn rất lạnh nhạt, cứ như sớm đã thấy rõ tất cả.
Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, trả iễu Sinh Trai không chết."
"Cái gì?" Lâm Vũ vừa dứt lời thì ba người đã cùng kêu lên kinh hãi.
"Thứ Liễu Sinh Trai uống không phải độc dược, chỉ là một loại thuốc có thể tạo thành trạng thái uống độc tự sát giả thôi." Lâm Vũ mỉm cười giải thích: "Tôi lừa gạt ông ta một lần, ông ta cũng muốn giả chết gạt tôi một lần."
Nghe Lâm Vũ nói vậy, ba người cùng sửng sốt.
Tâm trí thật đáng sợi!
Cho dù là đến thời khắc cuối cùng thì Lâm Vũ vẫn đang tính toán Liễu Sinh Trai.
Mà Liễu Sinh Trai tự cho là dùng mánh khoé thành công, nhưng đã sớm bị Lâm Vũ thấy rõ.
Gặp phải loại người thông minh như yêu quái này thì Liễu Sinh Trai thật bất hạnh. Ba người sững sờ nhìn Lâm Vũ rất lâu rồi mới dần dần lấy lại tinh thần.
Diêm Thiền chật vật nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước, lại tràn đầy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ: “Cho nên anh cố ý không để em cứu ông ta là vì để ông ta nghĩ lầm mình thành công lừa được anh?”
"Có thể nói là vậy!"
Lâm Vũ mỉm cười nói: "Nếu ông ta uống thuốc độc tự sát thật thì cô cũng không cứu được ông ta."
m tư của Mục Bắc Vương quá thâm sâu, lão hủ bội phục!"
Long Quang Diệu thán phục một tiếng, đầy bội phục nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu nói: "Không phải tâm tư thâm sâu, chỉ vì tôi và những Ninja này từng tiếp xúc với nhau tương đối nhiều nên hiểu chúng khá rõ mà thôi."
Nào có chuyện thông minh như yêu quái gì chứ!
Trên thế giới này có người trời sinh đã có chỉ số thông minh vượt qua người thường, nhưng tuyệt đối không có người trời sinh đã thông thái.
Cái gọi là trí tuệ đều là thông qua vô số rèn luyện trải nghiệm mà có được thôi.
Diêm Thiền sợ hãi thán phục trước khả năng mưu tính của Lâm Vũ, vừa tức vừa bực nhìn hắn: “Anh lại thành công lừa tụi em một lần! Về sau làm gì liên quan đến anh thì em cũng phải đề phòng một chút, tránh ngày nào bị anh bán còn giúp. anh đếm tiền!"
Lâm Vũ nhếch miệng cười một tiếng: “Nếu tôi không lừa mọi người thì làm sao lừa được Liễu Sinh Trai?"
Ba người nghe vậy thì cùng lắc đầu cười khổ.
May mà họ không phải kẻ địch của Lâm Vũ, nếu không cho dù là dạng lão hồ ly từng trải như Long Quang Tổ và Long Quang Diệu cũng bị Lâm Vũ đùa bốn dắt mũi.
"Ha ha..." Liễu Sinh Trai cất tiếng cười to, mặc cho máu tươi tuôn ra khỏi miệng từng ngụm từng ngụm: “Không ngờ Liễu Sinh Trai này... Tung hoành cả đời, không chết trong tay kẻ địch, lại... Chết bởi người một nhà! Hắn... Thật ác độc..."
Nói đến sau cùng, Liễu Sinh Trai đã không nói ra được chữ nào nữa.
Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng và mũi của ông ta.
Nhìn kết cục thảm thương của Liễu Sinh Trai, người kia lại ác độc cười một
tiếng: “Hữu Sứ đại nhân, ông yên tâm đi đi! Tiên sinh nhất định sẽ giết Lâm Vũ báo thù cho ông."
Liễu Sinh Trai không thể nói chuyện nữa mà chỉ nhìn chòng chọc vào gã, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và hối hận.
Cuối cùng thân thể Liễu Sinh Trai bắt đầu co giật, nửa phút sau triệt để chết đi.
Mãi đến khi xác định Liễu Sinh Trai đã đứt hơi thì người kia mới quay người rời đi.
Trước khi đi gã còn vứt lại một mồi lửa trong nhà.
Long gia, bọn Lâm Vũ còn đang uống rượu.
"Đinh!" Điện thoại của Lâm Vũ khế vang lên một tiếng.
Lâm Vũ lấy điện thoại ra, trên đó chỉ có một tin nhắn đơn giản.
Diêm Thiền hiếu kì nên cũng lại gần xem xét.
Nhưng tin nhắn đó chẳng có chữ viết nào mà chỉ có một mũi tên đơn giản. "Đây là ý gì?" Diêm Thiền không hiểu hỏi.
"Đang lần theo." Lâm Vũ trả lời rất đơn giản, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. "Lần theo?" Diêm Thiền càng nghi hoặc: “Lần theo cái gì?"
Lâm Vũ cười ha ha rồi trả lời: "Đương nhiên là lần theo vị trí hang ổ của Phong Linh"
Diêm Thiền không hiểu gì, đôi mắt sáng ngời tràn đầy nghỉ hoặc: “Những người kia không phải đều chết rồi sao? Sao anh lần theo vị trí hang ổ của Phong Linh được?"
Không chỉ Diêm Thiền mà cả hai anh em Long Quang Tổ và Long Quang Diệu cũng nghi hoăc không hiểu.
Chỉ có Ninh Loạn rất lạnh nhạt, cứ như sớm đã thấy rõ tất cả.
Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, trả iễu Sinh Trai không chết."
"Cái gì?" Lâm Vũ vừa dứt lời thì ba người đã cùng kêu lên kinh hãi.
"Thứ Liễu Sinh Trai uống không phải độc dược, chỉ là một loại thuốc có thể tạo thành trạng thái uống độc tự sát giả thôi." Lâm Vũ mỉm cười giải thích: "Tôi lừa gạt ông ta một lần, ông ta cũng muốn giả chết gạt tôi một lần."
Nghe Lâm Vũ nói vậy, ba người cùng sửng sốt.
Tâm trí thật đáng sợi!
Cho dù là đến thời khắc cuối cùng thì Lâm Vũ vẫn đang tính toán Liễu Sinh Trai.
Mà Liễu Sinh Trai tự cho là dùng mánh khoé thành công, nhưng đã sớm bị Lâm Vũ thấy rõ.
Gặp phải loại người thông minh như yêu quái này thì Liễu Sinh Trai thật bất hạnh. Ba người sững sờ nhìn Lâm Vũ rất lâu rồi mới dần dần lấy lại tinh thần.
Diêm Thiền chật vật nuốt vào từng ngụm từng ngụm nước, lại tràn đầy kinh ngạc nhìn Lâm Vũ: “Cho nên anh cố ý không để em cứu ông ta là vì để ông ta nghĩ lầm mình thành công lừa được anh?”
"Có thể nói là vậy!"
Lâm Vũ mỉm cười nói: "Nếu ông ta uống thuốc độc tự sát thật thì cô cũng không cứu được ông ta."
m tư của Mục Bắc Vương quá thâm sâu, lão hủ bội phục!"
Long Quang Diệu thán phục một tiếng, đầy bội phục nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng rồi lắc đầu nói: "Không phải tâm tư thâm sâu, chỉ vì tôi và những Ninja này từng tiếp xúc với nhau tương đối nhiều nên hiểu chúng khá rõ mà thôi."
Nào có chuyện thông minh như yêu quái gì chứ!
Trên thế giới này có người trời sinh đã có chỉ số thông minh vượt qua người thường, nhưng tuyệt đối không có người trời sinh đã thông thái.
Cái gọi là trí tuệ đều là thông qua vô số rèn luyện trải nghiệm mà có được thôi.
Diêm Thiền sợ hãi thán phục trước khả năng mưu tính của Lâm Vũ, vừa tức vừa bực nhìn hắn: “Anh lại thành công lừa tụi em một lần! Về sau làm gì liên quan đến anh thì em cũng phải đề phòng một chút, tránh ngày nào bị anh bán còn giúp. anh đếm tiền!"
Lâm Vũ nhếch miệng cười một tiếng: “Nếu tôi không lừa mọi người thì làm sao lừa được Liễu Sinh Trai?"
Ba người nghe vậy thì cùng lắc đầu cười khổ.
May mà họ không phải kẻ địch của Lâm Vũ, nếu không cho dù là dạng lão hồ ly từng trải như Long Quang Tổ và Long Quang Diệu cũng bị Lâm Vũ đùa bốn dắt mũi.