Khi đám người tản ra, trước mắt Tống Hư Cốc lập tức thông thoáng.
Chỉ xem xét một cái thì sắc mặt Tống Hư Cốc đã trở nên khó coi tới cực điểm.
Ở cửa chính Tống gia có mấy người đang nằm.
Hoặc có thể nói là mấy thi thể!
Đó là người của đội Sói
A Thất thấy thế thì vội vàng xông lên.
Sau khi dò xét một chút thì A Thất giương mắt nhìn về phía Tống Hư Cốc: “Họ đều chết rồi!"
Sắc mặt Tống Hư Cốc âm trầm tới cực điểm.
Một phút trước ông ta còn hoài nghi suy đoán của A Thất.
Một phút sau thi thể của mấy người này đã được đưa đến cổng của Tống gia. Khiêu khích!
Đây là khiêu khích trắng trợn!
"Khiêng xuống đi, an táng đàng hoàng!" Tống Hư Cốc dặn dò một câu rồi hỏi quản gia: "Là ai đưa tới?"
"Không... Không biết." Quản gia cẩn thận trả lời.
"Cái gì?" Tống Hư Cốc phẫn nộ quát: "Các người đều làm ăn thế nào? Giữa ban ngày ban mặt mà là ai đưa tới cũng không biết? Mắt các người đều mù sao?”
cổng Tống gia một ngày hai mươi bốn giờ đều có người canh gác.
Quản gia vừa đến báo cáo, chứng tỏ thi thể của mấy người này cũng vừa được đưa tới.
Vậy mà họ cũng không biết là ai đưa thi thể tới? Mắt họ đều mọc trong đũng quần sao?
Đối mặt với lửa giận của Tống Hư Cốc, mọi người lập tức bị dọa đến câm như hến.
Người giữ cửa cúi gầm xuống, đầy sợ hãi trả lời: "Hai người kia vứt thi thể lại rồi đi, chúng tôi... Ngăn không được..."
"Phế vật, một đám phế vật!" Tống Hư Cốc phẫn nộ gào thét, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
A Thất lặng lẽ nhìn đảo qua thi thể trên mặt đất rồi trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào hai người này thật sự không thể ngăn được người có thể giết chết họ."
Tống Hư Cốc rất tức giận, lập tức xoay người vội vàng đi vào trong nhà. Quản gia ra lệnh cho người làm khiêng thi thể xuống rồi lập tức đi theo. Tống Hư Cốc vào nhà ngồi xuống, tức giận đến thở hổn hển.
Cả nhà đều theo vào, nhìn dáng vẻ của ông ta thì họ sợ hãi không dám mở miệng.
Đang lúc này, điện thoại của Tống Hư Cốc vang lên.
Thấy là con trưởng Tống Kinh Hằng gọi tới, Tống Hư Cốc cố nén tức giận nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối thì bên trong đã truyền đến tiếng nói hốt hoảng của 'Tống Kinh Hằng.
"Cha, không hay rồi, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch thì giá cổ phiếu của mấy công ty lên sàn của chúng ta đều bị chèn ép, hiện tại sắp xuống đáy luôn rồi!"
"Sốt ruột cái gì!" Tống Hư Cốc đang nổi nóng nên không vui khiển trách: "Giá cổ phiếu bị chèn ép chẳng lẽ các người không biết phản kích sao?"
"Chúng ta đang phản kích, nhưng... Nhưng tiền của chúng ta không đủ!" Tống Kinh Hằng mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Mấy hệ thống ngân hàng chúng ta gửi tiết kiệm đột nhiên bị Hacker công kích, vì đàm bảo an toàn tài chính nên mấy ngân hàng kia đều tạm dừng nghiệp vụ, chúng ta không động vào số tiền đó được!"
"Cái gì?!' Tống Hư Cốc đột nhiên đứng dậy, hai mắt trợn to ra ngoài, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Đây không phải là phương pháp cháu trai ông ta dùng để đối phó Mạnh gia và Lạc gia sao?
Hiện tại chuyện tương tự lại xảy ra với bọn họ?
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.tamlinh247.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện tamlinh247 hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Qua một lúc lâu, Tống Hư Cốc mới hốt hoảng gầm thét: "Mau, liên hệ với chủ tịch mấy ngân hàng đó! Dù thế nào cũng phải điều động tài chính ra cho chúng ta, nếu không tôi muốn họ chết không yên lành!"
Lần này Tống Hư Cốc thật sự rối loạn.
'Tống Kinh Hằng kêu rên nói: "Con đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng không dám mở hệ thống ra! Họ nói rủi ro đó không ai trong họ chịu nổi..."
Nghe Tống Kinh Hằng nói vậy, trong lòng Tống Hư Cốc lập tức cuồn cuộn lửa giận.
"Phốc!" Tống Hư Cốc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, mặt đầy điên cưồng giận dữ hét lên: "Vạn Cửu Lĩnh, lão phu không chết không thôi với ông..."
Còn chưa nói xong một câu, Tống Hư Gốc đã ngất đi.
Đám người Tống gia vội vàng xông lên trước, trong lòng đã hận Vạn gia muốn chết.
Họ kết luận hàng loạt chuyện này nhất định có liên quan đến Vạn gia. Người làm được như vậy chỉ có Vạn gia! Chỉ có Vạn gia mới có năng lực này!
Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, quan hệ giữa Thẩm gia và Vạn gia tốt hơn họ tưởng tượng rất nhiều...
Chỉ xem xét một cái thì sắc mặt Tống Hư Cốc đã trở nên khó coi tới cực điểm.
Ở cửa chính Tống gia có mấy người đang nằm.
Hoặc có thể nói là mấy thi thể!
Đó là người của đội Sói
A Thất thấy thế thì vội vàng xông lên.
Sau khi dò xét một chút thì A Thất giương mắt nhìn về phía Tống Hư Cốc: “Họ đều chết rồi!"
Sắc mặt Tống Hư Cốc âm trầm tới cực điểm.
Một phút trước ông ta còn hoài nghi suy đoán của A Thất.
Một phút sau thi thể của mấy người này đã được đưa đến cổng của Tống gia. Khiêu khích!
Đây là khiêu khích trắng trợn!
"Khiêng xuống đi, an táng đàng hoàng!" Tống Hư Cốc dặn dò một câu rồi hỏi quản gia: "Là ai đưa tới?"
"Không... Không biết." Quản gia cẩn thận trả lời.
"Cái gì?" Tống Hư Cốc phẫn nộ quát: "Các người đều làm ăn thế nào? Giữa ban ngày ban mặt mà là ai đưa tới cũng không biết? Mắt các người đều mù sao?”
cổng Tống gia một ngày hai mươi bốn giờ đều có người canh gác.
Quản gia vừa đến báo cáo, chứng tỏ thi thể của mấy người này cũng vừa được đưa tới.
Vậy mà họ cũng không biết là ai đưa thi thể tới? Mắt họ đều mọc trong đũng quần sao?
Đối mặt với lửa giận của Tống Hư Cốc, mọi người lập tức bị dọa đến câm như hến.
Người giữ cửa cúi gầm xuống, đầy sợ hãi trả lời: "Hai người kia vứt thi thể lại rồi đi, chúng tôi... Ngăn không được..."
"Phế vật, một đám phế vật!" Tống Hư Cốc phẫn nộ gào thét, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
A Thất lặng lẽ nhìn đảo qua thi thể trên mặt đất rồi trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào hai người này thật sự không thể ngăn được người có thể giết chết họ."
Tống Hư Cốc rất tức giận, lập tức xoay người vội vàng đi vào trong nhà. Quản gia ra lệnh cho người làm khiêng thi thể xuống rồi lập tức đi theo. Tống Hư Cốc vào nhà ngồi xuống, tức giận đến thở hổn hển.
Cả nhà đều theo vào, nhìn dáng vẻ của ông ta thì họ sợ hãi không dám mở miệng.
Đang lúc này, điện thoại của Tống Hư Cốc vang lên.
Thấy là con trưởng Tống Kinh Hằng gọi tới, Tống Hư Cốc cố nén tức giận nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối thì bên trong đã truyền đến tiếng nói hốt hoảng của 'Tống Kinh Hằng.
"Cha, không hay rồi, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu phiên giao dịch thì giá cổ phiếu của mấy công ty lên sàn của chúng ta đều bị chèn ép, hiện tại sắp xuống đáy luôn rồi!"
"Sốt ruột cái gì!" Tống Hư Cốc đang nổi nóng nên không vui khiển trách: "Giá cổ phiếu bị chèn ép chẳng lẽ các người không biết phản kích sao?"
"Chúng ta đang phản kích, nhưng... Nhưng tiền của chúng ta không đủ!" Tống Kinh Hằng mang theo tiếng khóc nức nở mà nói: "Mấy hệ thống ngân hàng chúng ta gửi tiết kiệm đột nhiên bị Hacker công kích, vì đàm bảo an toàn tài chính nên mấy ngân hàng kia đều tạm dừng nghiệp vụ, chúng ta không động vào số tiền đó được!"
"Cái gì?!' Tống Hư Cốc đột nhiên đứng dậy, hai mắt trợn to ra ngoài, trên mặt đầy vẻ dữ tợn.
Đây không phải là phương pháp cháu trai ông ta dùng để đối phó Mạnh gia và Lạc gia sao?
Hiện tại chuyện tương tự lại xảy ra với bọn họ?
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.tamlinh247.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện tamlinh247 hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Qua một lúc lâu, Tống Hư Cốc mới hốt hoảng gầm thét: "Mau, liên hệ với chủ tịch mấy ngân hàng đó! Dù thế nào cũng phải điều động tài chính ra cho chúng ta, nếu không tôi muốn họ chết không yên lành!"
Lần này Tống Hư Cốc thật sự rối loạn.
'Tống Kinh Hằng kêu rên nói: "Con đã liên lạc rồi, nhưng họ cũng không dám mở hệ thống ra! Họ nói rủi ro đó không ai trong họ chịu nổi..."
Nghe Tống Kinh Hằng nói vậy, trong lòng Tống Hư Cốc lập tức cuồn cuộn lửa giận.
"Phốc!" Tống Hư Cốc há mồm phun ra một ngụm máu tươi, mặt đầy điên cưồng giận dữ hét lên: "Vạn Cửu Lĩnh, lão phu không chết không thôi với ông..."
Còn chưa nói xong một câu, Tống Hư Gốc đã ngất đi.
Đám người Tống gia vội vàng xông lên trước, trong lòng đã hận Vạn gia muốn chết.
Họ kết luận hàng loạt chuyện này nhất định có liên quan đến Vạn gia. Người làm được như vậy chỉ có Vạn gia! Chỉ có Vạn gia mới có năng lực này!
Tình huống hiện tại đã rất rõ ràng, quan hệ giữa Thẩm gia và Vạn gia tốt hơn họ tưởng tượng rất nhiều...