Vừa dứt lời, một đoàn xe thật dài lại xuất hiện trong tâm mắt họ.
"Tấu nhạc, tiếp khách!" Lâm Văn Tùng hô to một tiếng vào bên trong rồi lại ra lệnh cho vệ sĩ: "Dẫn người này đi trước, tối nay lại xử lý!"
Mặc dù ông ta hận không thể lập tức chém Ninh Loạn thành muôn mảnh, nhưng đã có khách đến thì phải nghênh đón trước đã.
Muốn trị tên điên này thì có thể làm bất cứ lúc nào, không cần vội trong thời gian ngắn.
Vệ sĩ nghe vậy thì lập tức muốn đi bắt Ninh Loạn.
Ninh Loạn dễ dàng tránh thoát, đang muốn phản kích thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: “Ninh Loạn, không được lỗ mãng!"
Ninh Loạn lập tức dừng tay rồi lui qua một bên.
Chiếc xe đi đầu dừng lại ở cổng Lâm gia, xe phía sau đều ngừng theo.
Lâm Vũ cầm lấy kính râm đeo lên cho mẹ rồi mới đỡ mẹ xuống xe.
"Nghe nói đã đến đại thọ sáu mươi của ông hai nên Lâm Vũ chạy về từ vạn dặm, đặc biệt dẫn mẹ tôi là Tuyên Vân Lam đại diện cho dòng chính Lâm thị đến đây chúc thọ! Không mời mà tới, mong hai chú thông cảm cho!"
Lâm Vũ?
Trong lòng Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách đều chấn động, sau đó tức sùi bọt mép.
Khó trách lại vừa tặng đầu người vừa đưa quan tài.
Hóa ra là thằng súc sinh này đang làm trò quỷ!
Quả nhiên thằng súc sinh này còn chưa chết!
Hôm nay hắn dám đến Lâm gia gây sự thì quả thật là không biết sống chết! Nhìn dáng vẻ của thằng súc sinh này hình như đã kiếm được chút thành tựu.
Nhưng dù hắn sống tốt đến mấy cũng chỉ là thứ giun dế trước mặt hào môn hàng đầu Giang Bắc mà thôi!
Lâm Văn Bách quay qua anh hai rồi lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào ông ta, thấp giọng nói: "Chúng ta lập tức tóm lấy thằng súc sinh này, đừng để khách khứa đến rồi làm trò cười cho người ta."
"Nhiều quan tài bày ra ở đây như vậy, muốn người ta không cười cũng khó." Lâm Văn Tùng khẽ lắc đầu: “Hiện tại gặp loạn không sợ, trấn định tự nhiên mới là sách lược để cứu vấn mặt mũi của Lâm gia."
Vừa dứt lời, Lâm Văn Tùng đã cất bước tiến lên.
Ông ta liếc nhìn hàng xe nội địa kia, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.
Xem ra thằng súc sinh này cũng chẳng có gì đặc biệt!
Tìm một đống xe nội địa giá rẻ để góp khí thế.
Chẳng lẽ hắn không biết bất kỳ chiếc xe nào đậu trong gara của Lâm gia đều càng có khí thế hơn cả đống xe nội địa này sao?
Sâu kiến cuối cùng vẫn là sâu kiến!
Tâm mắt chỉ có hạn!
"Tôi tưởng là ai phô trương như thế! Hóa ra là Tiểu Vũ!" Lâm Văn Tùng cười vang và nói: "Tiểu Vũ, cháu đón mẹ và em gái đi mà sao không nói một tiếng với người chú này?"
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Chuyện nhỏ nhặt này không làm phiền chú."
"Cháu thật là hiểu lễ nghĩa!" Lâm Văn Tùng cười khẩy, ánh mắt lại rơi lên người Tuyên Vân Lam: “Chị dâu, nhiều năm không gặp mà chị vẫn xinh đẹp động lòng người như thết Chỉ tiếc anh họ chết quá sớm làm chị phải thủ tiết nhiều năm như vậy."
Nghe ông ta nhắc đến chồng mình, thân thể Tuyên Vân Lam lập tức run lên.
Dù gì bà ấy cũng là phụ nữ, còn bị nhốt mười lăm năm nên không thể giữ được bình tĩnh đến mức vui buồn không lộ ra nét mặt.
"Cái này không phải nhờ các người ban tặng sao!" Tuyên Vân Lam cố nén sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ để trấn an.
Lâm Văn Tùng xem thường, ha ha cười nói: "Nghe ý chị dâu thì hôm nay chị dẫn Tiểu Vũ đến không phải chúc thọ, mà là đến trả thù?"
"Đương nhiên là đến chúc thọ." Lâm Vũ tiếp lời.
"Thật sao?" Lâm Văn cười nhạt chỉ vào đống quan tài trên xe tải: “Đây là quà mừng thọ các người chuẩn bị à?”
"Không phải." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Thủ hạ không hiểu chuyện, phần quà mừng thọ này không phù hợp! Quà tôi chuẩn bị cho ông hai quý giá hơn nhiều."
"Ồ2 Phải không?" Lâm Văn Tùng đầy hứng thú mà hỏi: "Quà ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy."
"Chờ gặp ông hai thì tôi tự tay giao cho ông ta." Lâm Vũ mỉm cười, ánh mắt lơ đãng đảo cổ anh em Lâm Văn Tùng...
"Tấu nhạc, tiếp khách!" Lâm Văn Tùng hô to một tiếng vào bên trong rồi lại ra lệnh cho vệ sĩ: "Dẫn người này đi trước, tối nay lại xử lý!"
Mặc dù ông ta hận không thể lập tức chém Ninh Loạn thành muôn mảnh, nhưng đã có khách đến thì phải nghênh đón trước đã.
Muốn trị tên điên này thì có thể làm bất cứ lúc nào, không cần vội trong thời gian ngắn.
Vệ sĩ nghe vậy thì lập tức muốn đi bắt Ninh Loạn.
Ninh Loạn dễ dàng tránh thoát, đang muốn phản kích thì sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh nhạt: “Ninh Loạn, không được lỗ mãng!"
Ninh Loạn lập tức dừng tay rồi lui qua một bên.
Chiếc xe đi đầu dừng lại ở cổng Lâm gia, xe phía sau đều ngừng theo.
Lâm Vũ cầm lấy kính râm đeo lên cho mẹ rồi mới đỡ mẹ xuống xe.
"Nghe nói đã đến đại thọ sáu mươi của ông hai nên Lâm Vũ chạy về từ vạn dặm, đặc biệt dẫn mẹ tôi là Tuyên Vân Lam đại diện cho dòng chính Lâm thị đến đây chúc thọ! Không mời mà tới, mong hai chú thông cảm cho!"
Lâm Vũ?
Trong lòng Lâm Văn Tùng và Lâm Văn Bách đều chấn động, sau đó tức sùi bọt mép.
Khó trách lại vừa tặng đầu người vừa đưa quan tài.
Hóa ra là thằng súc sinh này đang làm trò quỷ!
Quả nhiên thằng súc sinh này còn chưa chết!
Hôm nay hắn dám đến Lâm gia gây sự thì quả thật là không biết sống chết! Nhìn dáng vẻ của thằng súc sinh này hình như đã kiếm được chút thành tựu.
Nhưng dù hắn sống tốt đến mấy cũng chỉ là thứ giun dế trước mặt hào môn hàng đầu Giang Bắc mà thôi!
Lâm Văn Bách quay qua anh hai rồi lấy khuỷu tay đụng nhẹ vào ông ta, thấp giọng nói: "Chúng ta lập tức tóm lấy thằng súc sinh này, đừng để khách khứa đến rồi làm trò cười cho người ta."
"Nhiều quan tài bày ra ở đây như vậy, muốn người ta không cười cũng khó." Lâm Văn Tùng khẽ lắc đầu: “Hiện tại gặp loạn không sợ, trấn định tự nhiên mới là sách lược để cứu vấn mặt mũi của Lâm gia."
Vừa dứt lời, Lâm Văn Tùng đã cất bước tiến lên.
Ông ta liếc nhìn hàng xe nội địa kia, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt.
Xem ra thằng súc sinh này cũng chẳng có gì đặc biệt!
Tìm một đống xe nội địa giá rẻ để góp khí thế.
Chẳng lẽ hắn không biết bất kỳ chiếc xe nào đậu trong gara của Lâm gia đều càng có khí thế hơn cả đống xe nội địa này sao?
Sâu kiến cuối cùng vẫn là sâu kiến!
Tâm mắt chỉ có hạn!
"Tôi tưởng là ai phô trương như thế! Hóa ra là Tiểu Vũ!" Lâm Văn Tùng cười vang và nói: "Tiểu Vũ, cháu đón mẹ và em gái đi mà sao không nói một tiếng với người chú này?"
Lâm Vũ cười nhạt một tiếng: “Chuyện nhỏ nhặt này không làm phiền chú."
"Cháu thật là hiểu lễ nghĩa!" Lâm Văn Tùng cười khẩy, ánh mắt lại rơi lên người Tuyên Vân Lam: “Chị dâu, nhiều năm không gặp mà chị vẫn xinh đẹp động lòng người như thết Chỉ tiếc anh họ chết quá sớm làm chị phải thủ tiết nhiều năm như vậy."
Nghe ông ta nhắc đến chồng mình, thân thể Tuyên Vân Lam lập tức run lên.
Dù gì bà ấy cũng là phụ nữ, còn bị nhốt mười lăm năm nên không thể giữ được bình tĩnh đến mức vui buồn không lộ ra nét mặt.
"Cái này không phải nhờ các người ban tặng sao!" Tuyên Vân Lam cố nén sợ hãi trong lòng, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng mẹ để trấn an.
Lâm Văn Tùng xem thường, ha ha cười nói: "Nghe ý chị dâu thì hôm nay chị dẫn Tiểu Vũ đến không phải chúc thọ, mà là đến trả thù?"
"Đương nhiên là đến chúc thọ." Lâm Vũ tiếp lời.
"Thật sao?" Lâm Văn cười nhạt chỉ vào đống quan tài trên xe tải: “Đây là quà mừng thọ các người chuẩn bị à?”
"Không phải." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Thủ hạ không hiểu chuyện, phần quà mừng thọ này không phù hợp! Quà tôi chuẩn bị cho ông hai quý giá hơn nhiều."
"Ồ2 Phải không?" Lâm Văn Tùng đầy hứng thú mà hỏi: "Quà ở đâu? Sao tôi không nhìn thấy."
"Chờ gặp ông hai thì tôi tự tay giao cho ông ta." Lâm Vũ mỉm cười, ánh mắt lơ đãng đảo cổ anh em Lâm Văn Tùng...