"Đúng vậy!" Tống Kinh Hằng trịnh trọng gật đầu: “Không chỉ như vậy, cả trường đại học mà em gái Lâm Vũ đang học cũng là do Vạn gia mua lại!"
"Cái gì?" Tống Hư Cốc giật mình rồi lập tức đứng dậy, trên mặt đầy vẻ suy tư.
Tống Hư Cốc trầm mặc một lát, trong mắt dần lộ vẻ hiểu ra: “Ý của con là rất có thể Thẩm gia có dính líu đến Vạn gia? Kẻ chúng ta phải đối phó thật ra là Vạn gia?"
"Có lẽ là vậy." Tống Kinh Hằng trả lời.
"Hay là anh điều tra sai rồi!" Tống Phong Ngô liếc anh hai mình một cái: “Nếu 'Thẩm gia đi chung đường với Vạn gia thì tại sao chỉ là gia tộc hạng ba của Giang Bắc?"
"Cái này..." Đối mặt với lời chất vấn của em trai mình, Tống Kinh Hằng lập tức nghẹn lời, qua nửa ngày mới yếu ớt trả lời: "Có lẽ là mới hợp tác không lâu."
Tống Phong Ngô lắc đầu, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ anh không rõ thực lực của Vạn gia? Dù mới hợp tác trong hôm nay thì ngày mai Vạn gia cũng có thể giúp 'Thẩm gia trở thành gia tộc đứng đầu Giang Bắc!"
Tống Kinh Hằng lập tức không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận trong lòng.
Trước kia Tống Phong Ngô tuyệt đối không dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu này!
Ngặt nổi con của ông ta xảy ra tai nạn xe và biến thành một phế nhân.
Hiện tại Tống Phong Ngô dựa vào con trai mà có quyền lên tiếng càng lúc. càng lớn trong Tống gia, trong mơ hồ đã sắp vượt qua người anh hai là ông ta rồi.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của con thứ, Tống Hư Cốc lên tiếng ngăn cản rồi lại hỏi Tống Kinh Hằng: "Con phải điều tra thêm, xem 'Thẩm gia và Vạn gia có quan hệ gì hay không!"
"Được, con lập tức đi làm!" Tống Kinh Hằng gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Ông ta vừa rời đi thì Tống Phong Ngô đã thổi gió bên tai cha mình: “Cha, cha đừng nghe anh hai nói chuyện giật gân, Thẩm gia và Vạn gia quăng tám sào cũng không đến, làm sao có quan hệ gì chứ!"
"Con câm miệng cho cha!" Tống Hư Cốc lạnh lùng trừng ông ta một cái rồi tức giận nói: "Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm hiểu không? Điều tra rõ ràng không có hại gì cải"
"Cha nói đúng, con đã hiểu rồi." Đón lấy ánh mắt của cha, Tống Phong Ngô vội cười làm lành rồi nói: "Dù Thẩm gia có Vạn gia làm chỗ dựa thì Tống gia cũng không sợ Vạn gia."
"Ừm!" Tống Hư Cốc khế gật đầu rồi dạy dỗ: "Tuy nói như thế, nhưng con phải nhớ đối phó với kẻ địch khác nhau thì chúng ta phải dùng thủ đoạn khác nhau! Đừng ngu ngốc chỉ dùng có mấy chiêu đối địch!"
Nghe cha dạy bảo, Tống Phong Ngô lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Khi Tống gia phái người của đội Sói tiến đến Giang Bắc thì Lâm Vũ cũng nhận được tin tức.
"Đừng dọa những sinh viên trong trường là được, còn lại thì anh xem mà làm đi!" Lâm Vũ dặn dò Lạc Trường Phong một câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Đội Sói?
Đám rác rưởi kia cũng xứng được gọi là "Sói"?
Không tra không biết, tra một cái đã giật mình.
Tài sản ngàn vạn của Tống gia dính đến không ít máu tươi! Lần này không diệt Tống gia thì thật sự không thể nói nổi.
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi tìm đến Thẩm Khanh Nguyệt đang nói chuyện trời đất với Diêm Thiền: “Em thu gom chút hành lý đi, ngày mai chúng ta đến Lận An."
"Em cũng muốn đi!" Thẩm Khanh Nguyệt còn chưa mở miệng thì Diêm Thiền đã vội vã kêu lên.
"Chúng tôi đi làm chuyện quan trọng, cô đi làm gì!" Lâm Vũ không chút do dự cự tuyệt.
"Chuyện quan trọng cái rắm!" Diêm Thiền hừ nhẹ một tiếng rồi bĩu môi nói: "Đối phó với Tống gia chết tiệt kia mà quan trọng cái gì? Các người chỉ đi du lịch đạo chơi thôi!"
Lâm Vũ câm nín nhìn Diêm Thiền.
Nếu để Tống gia biết cô ta không coi Tống gia ra gì như thế thì chắc Tống Hư Cốc sẽ tức đến phun máu.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, đối phó với Tống gia thật sự không tính là chuyện quan trọng gì.
Hắn chỉ muốn dẫn Thẩm Khanh Nguyệt thuận đường đi du lịch thôi. Nhìn thấy Lâm Vũ bị bắt chẹp, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức cười một tiếng: “Bỏ đi, anh đi là được rồi, tôi muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, lười đi khắp nơi lắm."
Nếu dẫn cô đi mà không mang theo Diêm Thiền thì cô cảm thấy thật có lỗi với cô ta.
Vì không để Lâm Vũ khó xử, cô không đi thì tốt hơn. Vậy thì Diêm Thiền cũng không còn lời gì để nói.
Lâm Vũ hiểu tâm tư của cô nên bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đáp ứng.
"Cái gì?" Tống Hư Cốc giật mình rồi lập tức đứng dậy, trên mặt đầy vẻ suy tư.
Tống Hư Cốc trầm mặc một lát, trong mắt dần lộ vẻ hiểu ra: “Ý của con là rất có thể Thẩm gia có dính líu đến Vạn gia? Kẻ chúng ta phải đối phó thật ra là Vạn gia?"
"Có lẽ là vậy." Tống Kinh Hằng trả lời.
"Hay là anh điều tra sai rồi!" Tống Phong Ngô liếc anh hai mình một cái: “Nếu 'Thẩm gia đi chung đường với Vạn gia thì tại sao chỉ là gia tộc hạng ba của Giang Bắc?"
"Cái này..." Đối mặt với lời chất vấn của em trai mình, Tống Kinh Hằng lập tức nghẹn lời, qua nửa ngày mới yếu ớt trả lời: "Có lẽ là mới hợp tác không lâu."
Tống Phong Ngô lắc đầu, hừ lạnh nói: "Chẳng lẽ anh không rõ thực lực của Vạn gia? Dù mới hợp tác trong hôm nay thì ngày mai Vạn gia cũng có thể giúp 'Thẩm gia trở thành gia tộc đứng đầu Giang Bắc!"
Tống Kinh Hằng lập tức không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể tức giận trong lòng.
Trước kia Tống Phong Ngô tuyệt đối không dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu này!
Ngặt nổi con của ông ta xảy ra tai nạn xe và biến thành một phế nhân.
Hiện tại Tống Phong Ngô dựa vào con trai mà có quyền lên tiếng càng lúc. càng lớn trong Tống gia, trong mơ hồ đã sắp vượt qua người anh hai là ông ta rồi.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của con thứ, Tống Hư Cốc lên tiếng ngăn cản rồi lại hỏi Tống Kinh Hằng: "Con phải điều tra thêm, xem 'Thẩm gia và Vạn gia có quan hệ gì hay không!"
"Được, con lập tức đi làm!" Tống Kinh Hằng gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Ông ta vừa rời đi thì Tống Phong Ngô đã thổi gió bên tai cha mình: “Cha, cha đừng nghe anh hai nói chuyện giật gân, Thẩm gia và Vạn gia quăng tám sào cũng không đến, làm sao có quan hệ gì chứ!"
"Con câm miệng cho cha!" Tống Hư Cốc lạnh lùng trừng ông ta một cái rồi tức giận nói: "Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm hiểu không? Điều tra rõ ràng không có hại gì cải"
"Cha nói đúng, con đã hiểu rồi." Đón lấy ánh mắt của cha, Tống Phong Ngô vội cười làm lành rồi nói: "Dù Thẩm gia có Vạn gia làm chỗ dựa thì Tống gia cũng không sợ Vạn gia."
"Ừm!" Tống Hư Cốc khế gật đầu rồi dạy dỗ: "Tuy nói như thế, nhưng con phải nhớ đối phó với kẻ địch khác nhau thì chúng ta phải dùng thủ đoạn khác nhau! Đừng ngu ngốc chỉ dùng có mấy chiêu đối địch!"
Nghe cha dạy bảo, Tống Phong Ngô lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
Khi Tống gia phái người của đội Sói tiến đến Giang Bắc thì Lâm Vũ cũng nhận được tin tức.
"Đừng dọa những sinh viên trong trường là được, còn lại thì anh xem mà làm đi!" Lâm Vũ dặn dò Lạc Trường Phong một câu đơn giản rồi cúp điện thoại.
Đội Sói?
Đám rác rưởi kia cũng xứng được gọi là "Sói"?
Không tra không biết, tra một cái đã giật mình.
Tài sản ngàn vạn của Tống gia dính đến không ít máu tươi! Lần này không diệt Tống gia thì thật sự không thể nói nổi.
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi tìm đến Thẩm Khanh Nguyệt đang nói chuyện trời đất với Diêm Thiền: “Em thu gom chút hành lý đi, ngày mai chúng ta đến Lận An."
"Em cũng muốn đi!" Thẩm Khanh Nguyệt còn chưa mở miệng thì Diêm Thiền đã vội vã kêu lên.
"Chúng tôi đi làm chuyện quan trọng, cô đi làm gì!" Lâm Vũ không chút do dự cự tuyệt.
"Chuyện quan trọng cái rắm!" Diêm Thiền hừ nhẹ một tiếng rồi bĩu môi nói: "Đối phó với Tống gia chết tiệt kia mà quan trọng cái gì? Các người chỉ đi du lịch đạo chơi thôi!"
Lâm Vũ câm nín nhìn Diêm Thiền.
Nếu để Tống gia biết cô ta không coi Tống gia ra gì như thế thì chắc Tống Hư Cốc sẽ tức đến phun máu.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, đối phó với Tống gia thật sự không tính là chuyện quan trọng gì.
Hắn chỉ muốn dẫn Thẩm Khanh Nguyệt thuận đường đi du lịch thôi. Nhìn thấy Lâm Vũ bị bắt chẹp, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức cười một tiếng: “Bỏ đi, anh đi là được rồi, tôi muốn tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi cho khoẻ, lười đi khắp nơi lắm."
Nếu dẫn cô đi mà không mang theo Diêm Thiền thì cô cảm thấy thật có lỗi với cô ta.
Vì không để Lâm Vũ khó xử, cô không đi thì tốt hơn. Vậy thì Diêm Thiền cũng không còn lời gì để nói.
Lâm Vũ hiểu tâm tư của cô nên bất đắc dĩ liếc nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đáp ứng.