Vừa tới Long gia thì họ đã nhận được một tin tức tốt. Trong thời gian ngắn Long gia đã tra ra nội gián.
Không phải người khác mà chính là vợ của cháu trai nhỏ nhất của Long Quang Diệu!
Kết quả này làm người của Long gia rất bất ngờ.
Không ai nghĩ tới người phụ nữ bình thường đối xử hiền lành, dịu dàng hào. phóng với mọi người lại là gian tế do Phong Linh gài vào Long gia!
Người phụ nữ này được gả vào Long gia vào năm năm trước.
Rất nhiều con em Long gia thực lực yếu kém cũng không biết chuyện năm đó cao thủ của Long gia ra sức chỉ viện cho Bắc Cảnh, cho nên người phụ nữ kia căn bản không biết Long gia và Lang Quân Bắc Cảnh còn có câu chuyện như thế.
Biết được tin tức này, Long Quang Tổ giận tím mặt, không còn tâm tình uống rượu mà kiên trì muốn đích thân thẩm vấn người phụ nữ này.
Lâm Vũ không tham dự và cũng tạm thời không có tâm tình tham dự vào. chuyện này.
Sau khi đến Long gia và thu xếp xong cho Ninh Loạn, Lâm Vũ liền kéo Diêm Thiền qua một bên.
Khi đứng trước mặt Lâm Vũ, trên mặt Diêm Thiền vĩnh viễn mang theo nụ cười.
Nhưng lần này lại ngoại lệ.
Lâm Vũ biết lần này Diêm Thiền thật sự tức giận.
Không do cái gì khác, chỉ vì hắn không tin tưởng cô ta.
Cô ta làm rất nhiều, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không tin tưởng cô ta.
"Nói thật, ban đầu tôi có hoài nghi cô!" Lâm Vũ có chút hổ thẹn nhìn Diêm
Thiền rầu rĩ không vui: “Tôi hoài nghỉ cô và những kẻ muốn lấy mạng tôi là cùng một bọn, thậm chí khi cô nói đùa muốn hạ cổ cho tôi thì tôi càng hoài nghỉ cô!"
Hắn có thể giấu diếm những chuyện này, nhưng hắn không làm.
Hắn không cần giấu diếm, đương nhiên cũng có thể là không giấu diếm được.
Trong lòng hăn biết rõ Diêm Thiền cũng đã đoán được rồi.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, trên mặt Diêm Thiền không có chút gợn song nào.
Hiển nhiên cô ta cũng đã đoán được.
Thấy cô ta không nói gì, Lâm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở dài rồi tiếp tục nói: "Nhưng ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ muốn mạng của tôi, tôi chỉ nghĩ...
"Nghĩ em vì yêu sinh hận, bị người ta lợi dụng đúng không?"
Diêm Thiền đột nhiên cắt ngang lời hắn.
"Phải!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Tôi cho là cô sẽ hạ cổ khi tôi bị thương! Cho nên khi cô nói đùa với chúng tôi thì thật ra tôi và Ninh Loạn đều coi là thật."
"Vậy nếu em thật sự làm như vậy thì anh sế giết em sao?"
Diêm Thiền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vũ.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô ta.
Cô ta thật sự thương tâm!
Cho dù trả giá tất cả nhưng vẫn bị hoài nghĩ. Mùi vị bị người đàn ông mình yêu nhất hoài nghỉ thật khó chịu.
"Sẽ không!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi mà nói: "Chỉ cần cô không xuống tay với người nhà và bạn bè của tôi thì cô làm gì tôi, tôi cũng không giết cô!"
"Vậy anh sẽ xử lý em như thế nào?" Diêm Thiền gặn hỏi. Cứ như cô ta nhất định phải làm rõ ràng vấn đề này.
Không phải người khác mà chính là vợ của cháu trai nhỏ nhất của Long Quang Diệu!
Kết quả này làm người của Long gia rất bất ngờ.
Không ai nghĩ tới người phụ nữ bình thường đối xử hiền lành, dịu dàng hào. phóng với mọi người lại là gian tế do Phong Linh gài vào Long gia!
Người phụ nữ này được gả vào Long gia vào năm năm trước.
Rất nhiều con em Long gia thực lực yếu kém cũng không biết chuyện năm đó cao thủ của Long gia ra sức chỉ viện cho Bắc Cảnh, cho nên người phụ nữ kia căn bản không biết Long gia và Lang Quân Bắc Cảnh còn có câu chuyện như thế.
Biết được tin tức này, Long Quang Tổ giận tím mặt, không còn tâm tình uống rượu mà kiên trì muốn đích thân thẩm vấn người phụ nữ này.
Lâm Vũ không tham dự và cũng tạm thời không có tâm tình tham dự vào. chuyện này.
Sau khi đến Long gia và thu xếp xong cho Ninh Loạn, Lâm Vũ liền kéo Diêm Thiền qua một bên.
Khi đứng trước mặt Lâm Vũ, trên mặt Diêm Thiền vĩnh viễn mang theo nụ cười.
Nhưng lần này lại ngoại lệ.
Lâm Vũ biết lần này Diêm Thiền thật sự tức giận.
Không do cái gì khác, chỉ vì hắn không tin tưởng cô ta.
Cô ta làm rất nhiều, nhưng hắn vẫn hoàn toàn không tin tưởng cô ta.
"Nói thật, ban đầu tôi có hoài nghi cô!" Lâm Vũ có chút hổ thẹn nhìn Diêm
Thiền rầu rĩ không vui: “Tôi hoài nghỉ cô và những kẻ muốn lấy mạng tôi là cùng một bọn, thậm chí khi cô nói đùa muốn hạ cổ cho tôi thì tôi càng hoài nghỉ cô!"
Hắn có thể giấu diếm những chuyện này, nhưng hắn không làm.
Hắn không cần giấu diếm, đương nhiên cũng có thể là không giấu diếm được.
Trong lòng hăn biết rõ Diêm Thiền cũng đã đoán được rồi.
Nghe Lâm Vũ nói vậy, trên mặt Diêm Thiền không có chút gợn song nào.
Hiển nhiên cô ta cũng đã đoán được.
Thấy cô ta không nói gì, Lâm Vũ không khỏi nhẹ nhàng thở dài rồi tiếp tục nói: "Nhưng ngay từ đầu tôi cũng không nghĩ tới cô sẽ muốn mạng của tôi, tôi chỉ nghĩ...
"Nghĩ em vì yêu sinh hận, bị người ta lợi dụng đúng không?"
Diêm Thiền đột nhiên cắt ngang lời hắn.
"Phải!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu: “Tôi cho là cô sẽ hạ cổ khi tôi bị thương! Cho nên khi cô nói đùa với chúng tôi thì thật ra tôi và Ninh Loạn đều coi là thật."
"Vậy nếu em thật sự làm như vậy thì anh sế giết em sao?"
Diêm Thiền ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Vũ.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy nước mắt trong mắt của cô ta.
Cô ta thật sự thương tâm!
Cho dù trả giá tất cả nhưng vẫn bị hoài nghĩ. Mùi vị bị người đàn ông mình yêu nhất hoài nghỉ thật khó chịu.
"Sẽ không!" Lâm Vũ không cần nghĩ ngợi mà nói: "Chỉ cần cô không xuống tay với người nhà và bạn bè của tôi thì cô làm gì tôi, tôi cũng không giết cô!"
"Vậy anh sẽ xử lý em như thế nào?" Diêm Thiền gặn hỏi. Cứ như cô ta nhất định phải làm rõ ràng vấn đề này.