Sáng sớm tinh mơ Lâm Vũ đã cùng Bạch Diệu Thủ đi đến sơn trang Quy Khư.
Vừa lên xe Lâm Vũ đã nhìn thấy cái vali xách tay được tùy ý nhét vào ghế lái phụ.
"Trong cái vali này của anh chứa cái gì?" Khi xe khởi động, Lâm Vũ hiếu kì hỏi thăm.
"Gạch gõ cửa của sơn trang Quy Khư-" Bạch Diệu Thủ mỉm cười trả lời.
"Gạch gõ cửa?" Lâm Vũ nghỉ hoặc, không rõ mà nhìn về phía anh ta.
"Bốn khối gạch vàng." Bạch Diệu Thủ cười giải thích nói: "Muốn bước vào sơn trang Quy Khư thì cần mang hơn trăm kg vàng để chứng minh tài sản của mình, đây là quy định của sơn trang Quy Khư."
"Quy định này..." Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Phượng Lâu muốn gặp Khương Dục cần dâng lên một món quà Phượng Mị Nương coi trọng.
Quy định của Phượng Lâu và sơn trang Quy Khư có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại hiếu kỳ hỏi: “Nếu như không mua linh dược ở sơn trang Quy Khư thì sao, có trả lại trăm kí lô vàng này không?"
"Không trả vàng, nhưng có thể trả tiền lại."
Bạch Diệu Thủ giải thích: "Tiền Vạn Kim có đam mê đặc biệt với vàng, nếu như khách hàng không tiêu xài gì ở sơn trang Quy Khư thì số vàng họ mang đến cũng không đem đi được, nhưng ông ta sẽ thu mua theo giá quốc tế."
"Nếu tất cả tiêu hao đều dùng vàng để trả thì hơi mất giá. Nhưng tiếp đãi và giao dịch ở sơn trang Quy Khư đều do quản gia phụ trách, nếu muốn gặp Tiền Vạn Kim thì số vàng kia chính là quà gặp mặt ông ta, dù không tiêu xài gì cũng không trả lại”
Nghe Bạch Diệu Thủ nói vậy, Lâm Vũ lại kinh ngạc bật cười.
Chiêu này của Khương Dục chẳng lẽ là học từ sơn trang Quy Khư?
Tiền Vạn Kim!
Thật là xứng đáng với cái tên này của ông ta!
Đột nhiên hắn thật trông mong muốn đến sơn trang Quy Khư xem thử, càng muốn gặp quái nhân Tiền Vạn Kim này.
Hồ Minh Kính nằm ở hướng Tây Nam Thượng Dương, là nguồn nước tự nhiên lớn nhất ở Thượng Dương và khu vực xung quanh.
Mà sơn trang Quy Khư nằm ngay trên hòn đảo giữa hồ Minh Kính. Từ xa nhìn lại sơn trang Quy Khư cũng không có gì đặc biệt. Nhìn lướt qua có đôi nét giống với sơn trang nghỉ mát.
Sau khi cân xong bốn khối gạch vàng, họ thuận lợi tiến vào sơn trang Quy Khư.
Vừa bước vào cổng, Lâm Vũ liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Hắn tự nhận mình là người từng trải chuyện đời, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Trong những sơn trang khác đều là hoa cỏ cây cối xanh um vờn quanh.
Mà hoa cỏ cây cối ở sơn trang Quy Khư đều là vàng óng ánh!
Chụp đèn, đèn cán trên đèn đường đình viện, cái bàn trong nội viện... Cả con đường dưới chân họ đều là vàng óng ánh!
Là vàng!
Khắp nơi đều là vàng!
Tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là màu vàng.
Cảnh tượng vàng óng ánh này quả thực chói mù mắt người ta!
Sau khi tỉnh táo lại từ khiếp sợ, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn người phục
vụ dẫn đường cho hắn: “Anh đừng nói với tôi là những thứ này đều là vàng thật đấy?"
Người phục vụ sớm đã quen với câu hỏi này nên mỉm cười trả lời: "Chỉ là mạ vàng mà thôi, nhưng ông chủ của chúng tôi hi vọng ngày nào đó có thể biến chúng thành vàng thật."
Suy nghĩ này... Quả nhiên không giống bình thường!
Vừa lên xe Lâm Vũ đã nhìn thấy cái vali xách tay được tùy ý nhét vào ghế lái phụ.
"Trong cái vali này của anh chứa cái gì?" Khi xe khởi động, Lâm Vũ hiếu kì hỏi thăm.
"Gạch gõ cửa của sơn trang Quy Khư-" Bạch Diệu Thủ mỉm cười trả lời.
"Gạch gõ cửa?" Lâm Vũ nghỉ hoặc, không rõ mà nhìn về phía anh ta.
"Bốn khối gạch vàng." Bạch Diệu Thủ cười giải thích nói: "Muốn bước vào sơn trang Quy Khư thì cần mang hơn trăm kg vàng để chứng minh tài sản của mình, đây là quy định của sơn trang Quy Khư."
"Quy định này..." Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Phượng Lâu muốn gặp Khương Dục cần dâng lên một món quà Phượng Mị Nương coi trọng.
Quy định của Phượng Lâu và sơn trang Quy Khư có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ lại hiếu kỳ hỏi: “Nếu như không mua linh dược ở sơn trang Quy Khư thì sao, có trả lại trăm kí lô vàng này không?"
"Không trả vàng, nhưng có thể trả tiền lại."
Bạch Diệu Thủ giải thích: "Tiền Vạn Kim có đam mê đặc biệt với vàng, nếu như khách hàng không tiêu xài gì ở sơn trang Quy Khư thì số vàng họ mang đến cũng không đem đi được, nhưng ông ta sẽ thu mua theo giá quốc tế."
"Nếu tất cả tiêu hao đều dùng vàng để trả thì hơi mất giá. Nhưng tiếp đãi và giao dịch ở sơn trang Quy Khư đều do quản gia phụ trách, nếu muốn gặp Tiền Vạn Kim thì số vàng kia chính là quà gặp mặt ông ta, dù không tiêu xài gì cũng không trả lại”
Nghe Bạch Diệu Thủ nói vậy, Lâm Vũ lại kinh ngạc bật cười.
Chiêu này của Khương Dục chẳng lẽ là học từ sơn trang Quy Khư?
Tiền Vạn Kim!
Thật là xứng đáng với cái tên này của ông ta!
Đột nhiên hắn thật trông mong muốn đến sơn trang Quy Khư xem thử, càng muốn gặp quái nhân Tiền Vạn Kim này.
Hồ Minh Kính nằm ở hướng Tây Nam Thượng Dương, là nguồn nước tự nhiên lớn nhất ở Thượng Dương và khu vực xung quanh.
Mà sơn trang Quy Khư nằm ngay trên hòn đảo giữa hồ Minh Kính. Từ xa nhìn lại sơn trang Quy Khư cũng không có gì đặc biệt. Nhìn lướt qua có đôi nét giống với sơn trang nghỉ mát.
Sau khi cân xong bốn khối gạch vàng, họ thuận lợi tiến vào sơn trang Quy Khư.
Vừa bước vào cổng, Lâm Vũ liền bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người.
Hắn tự nhận mình là người từng trải chuyện đời, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm hắn cả kinh đến trợn mắt há hốc mồm.
Trong những sơn trang khác đều là hoa cỏ cây cối xanh um vờn quanh.
Mà hoa cỏ cây cối ở sơn trang Quy Khư đều là vàng óng ánh!
Chụp đèn, đèn cán trên đèn đường đình viện, cái bàn trong nội viện... Cả con đường dưới chân họ đều là vàng óng ánh!
Là vàng!
Khắp nơi đều là vàng!
Tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là màu vàng.
Cảnh tượng vàng óng ánh này quả thực chói mù mắt người ta!
Sau khi tỉnh táo lại từ khiếp sợ, Lâm Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn người phục
vụ dẫn đường cho hắn: “Anh đừng nói với tôi là những thứ này đều là vàng thật đấy?"
Người phục vụ sớm đã quen với câu hỏi này nên mỉm cười trả lời: "Chỉ là mạ vàng mà thôi, nhưng ông chủ của chúng tôi hi vọng ngày nào đó có thể biến chúng thành vàng thật."
Suy nghĩ này... Quả nhiên không giống bình thường!