Cơn phẫn nộ đến cực điểm khiến cho khuôn mặt Tống Lương trở nên vặn vẹo.
Nhưng Lâm Vũ lại chẳng hề quan tâm, chỉ vô cùng hài lòng, thưởng thức tác phẩm của mình: “Ừm, như này cân đối hơn một chút rồi!”
Nghe thấy lời của Lâm Vũ, Tống Lương suýt chút nữa thì hộc máu.
Cái tát thứ hai của hắn, chỉ là để cho khuôn mặt của anh ta trông cân đối hơn hay sao?
Sỉ nhục!
Một sự sỉ nhục vô cùng lớn!
Cả đời anh ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như này!
Dưới cơn tức giận to lớn, Tống Lương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi! Nếu như không dám, ông đây nhất định sẽ khiến các người chết không có chỗ chôn!”
Lâm Vũ khế lắc đầu, không đồng ý, nói: “Tôi tạm thời không giết anh, giữ lại anh vẫn còn tác dụng.”
“Không dám giết tôi, thế thì chuẩn bị đón nhận sự trả thù của Tống gia đi!” Tống Lương tức giận, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Lâm Vũ ngăn anh ta lại, cười nhạt: “Tôi cho anh đi rồi sao?”
Trong lòng Tống Lương khó chịu, lạnh lùng đáp: “Sao? Muốn bắt cóc tôi, đem tôi ra uy hiếp Tống gia?”
“Một Tống gia nhỏ bé, còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.” Lâm Vũ nhếch miệng cười: “Anh biết cái gì gọi là giết gà dọa khỉ không?” Giết gà dọa khỉ?
Sắc mặt Tống Lương chợt biến, trong lòng hoảng loạn vô cớ, bất giác hỏi: “Anh...anh muốn làm gì?”
Lâm Vũ không đáp lại anh ta, chỉ quay đầu nhìn ông bảo vệ: “Tìm giúp tôi mấy. cuộn dây thừng chắc chắn một chút!”
Ông bảo vệ không dám chậm trễ, liền vội vàng đi tìm dây thừng.
Ngay sau đó, ông bảo vệ đem dây thừng tới cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ thử một chút, khá là tốt, rất chắc chẳn.
Ngay khi đám người xung quanh còn đang thắc mắc không biết Lâm Vũ cần dây thừng để làm gì, Lâm Vũ liền quấn vài vòng, trói Tống Lương lại trong tiếng
gào thét hoảng sợ của anh ta.
Một đầu dây thừng quàng lên đỉnh của cổng trường, khế kéo nhẹ một cái, 'Tống Lương liền bị treo lên, phát ra tiếng gào khủng khiếp.
Lâm Vũ chẳng thèm để ý.
Mấy phút sau, vệ sĩ của Tống Lương cũng đồng loạt bị treo lên, chỉ để lại một tên về báo tin cho Tống gia.
Nhìn đám người bị treo hai bên phía trên cổng trường học, một đám học sinh há hốc miệng kinh hãi.
Giữa ban ngày ban mặt mà trói người ta treo lên như vậy sao?
Không sợ cảnh sát tới làm việc sao?
Lúc này, Lê Viễn Trung nhận được tin liền chạy thục mạng từ trong trường ra.
Nhìn thấy một đám người bị treo hai bên cổng trường, Lê Viễn Trung bỗng cảm thấy gian nan, nuốt nước miếng, lại bước nhanh tới trước mặt Lâm Vũ, dè dặt
hỏi: “Anh Lâm, chuyện này...chuyện này là sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là bọn họ muốn vào trường gây sự nhưng bị tôi ngăn lại mà thôi.”
Lâm Vũ cười, lại căn dặn: “À đúng rồi, ông đi kiếm một cái tấm bảng đặt ở đây, nội dung thì ghi rõ thân phận của Tống Lương, cuối cùng thêm một câu, kẻ nào dám tới trường học, kết cục sẽ giống như người này!”
Nói xong, Lâm Vũ lại cho ông ta biết thân phận của Tống Lương.
Giết gà dọa khi!
Đem Tống Lương treo lên đây cho người ta xeml
Sau này, ai dám tới trường học gây sự, phải cân nhắc xem bản thân mình có được gia cảnh như của Tống Lương hay không!
Biết được thân phận của Tống Lương, trong lòng Lê Viễn Trung lập tức nhảy dựng lên.
Đây là tiểu thiếu gia của Tống gia đấy! Vậy mà lại bị treo lên thị chúng ở nơi này? Người của Tống gia mà biết được, còn không hộc máu được chắc!
Thấy Lê Viễn Trung không nói gì, Lâm Vũ lại cau mày hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì không?”
“Không...không có!” Lê Viễn Trung vội vàng lắc đầu: “Tôi lập tức đi làm!”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, Tống Lương lập tức phãi “Các người dám làm vậy với tôi, Tống gia sẽ không tha cho các người đâu!”
Lâm Vũ nghe vậy, lập tức vỗ trán một cái, lại dặn dò Lê Viễn Trung: “Tìm thứ gì đó nhét vào mồm anh ta, tránh làm ồn tới người trong trường học.”
“Vâng!” Lê Viễn Trung gật đầu, lập tức đi làm.
Tống Lương thấy vậy, bỗng hốt hoảng gào lên...
Nhưng Lâm Vũ lại chẳng hề quan tâm, chỉ vô cùng hài lòng, thưởng thức tác phẩm của mình: “Ừm, như này cân đối hơn một chút rồi!”
Nghe thấy lời của Lâm Vũ, Tống Lương suýt chút nữa thì hộc máu.
Cái tát thứ hai của hắn, chỉ là để cho khuôn mặt của anh ta trông cân đối hơn hay sao?
Sỉ nhục!
Một sự sỉ nhục vô cùng lớn!
Cả đời anh ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như này!
Dưới cơn tức giận to lớn, Tống Lương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Anh có bản lĩnh thì giết tôi đi! Nếu như không dám, ông đây nhất định sẽ khiến các người chết không có chỗ chôn!”
Lâm Vũ khế lắc đầu, không đồng ý, nói: “Tôi tạm thời không giết anh, giữ lại anh vẫn còn tác dụng.”
“Không dám giết tôi, thế thì chuẩn bị đón nhận sự trả thù của Tống gia đi!” Tống Lương tức giận, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi. Lâm Vũ ngăn anh ta lại, cười nhạt: “Tôi cho anh đi rồi sao?”
Trong lòng Tống Lương khó chịu, lạnh lùng đáp: “Sao? Muốn bắt cóc tôi, đem tôi ra uy hiếp Tống gia?”
“Một Tống gia nhỏ bé, còn chưa có mặt mũi lớn như vậy.” Lâm Vũ nhếch miệng cười: “Anh biết cái gì gọi là giết gà dọa khỉ không?” Giết gà dọa khỉ?
Sắc mặt Tống Lương chợt biến, trong lòng hoảng loạn vô cớ, bất giác hỏi: “Anh...anh muốn làm gì?”
Lâm Vũ không đáp lại anh ta, chỉ quay đầu nhìn ông bảo vệ: “Tìm giúp tôi mấy. cuộn dây thừng chắc chắn một chút!”
Ông bảo vệ không dám chậm trễ, liền vội vàng đi tìm dây thừng.
Ngay sau đó, ông bảo vệ đem dây thừng tới cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ thử một chút, khá là tốt, rất chắc chẳn.
Ngay khi đám người xung quanh còn đang thắc mắc không biết Lâm Vũ cần dây thừng để làm gì, Lâm Vũ liền quấn vài vòng, trói Tống Lương lại trong tiếng
gào thét hoảng sợ của anh ta.
Một đầu dây thừng quàng lên đỉnh của cổng trường, khế kéo nhẹ một cái, 'Tống Lương liền bị treo lên, phát ra tiếng gào khủng khiếp.
Lâm Vũ chẳng thèm để ý.
Mấy phút sau, vệ sĩ của Tống Lương cũng đồng loạt bị treo lên, chỉ để lại một tên về báo tin cho Tống gia.
Nhìn đám người bị treo hai bên phía trên cổng trường học, một đám học sinh há hốc miệng kinh hãi.
Giữa ban ngày ban mặt mà trói người ta treo lên như vậy sao?
Không sợ cảnh sát tới làm việc sao?
Lúc này, Lê Viễn Trung nhận được tin liền chạy thục mạng từ trong trường ra.
Nhìn thấy một đám người bị treo hai bên cổng trường, Lê Viễn Trung bỗng cảm thấy gian nan, nuốt nước miếng, lại bước nhanh tới trước mặt Lâm Vũ, dè dặt
hỏi: “Anh Lâm, chuyện này...chuyện này là sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là bọn họ muốn vào trường gây sự nhưng bị tôi ngăn lại mà thôi.”
Lâm Vũ cười, lại căn dặn: “À đúng rồi, ông đi kiếm một cái tấm bảng đặt ở đây, nội dung thì ghi rõ thân phận của Tống Lương, cuối cùng thêm một câu, kẻ nào dám tới trường học, kết cục sẽ giống như người này!”
Nói xong, Lâm Vũ lại cho ông ta biết thân phận của Tống Lương.
Giết gà dọa khi!
Đem Tống Lương treo lên đây cho người ta xeml
Sau này, ai dám tới trường học gây sự, phải cân nhắc xem bản thân mình có được gia cảnh như của Tống Lương hay không!
Biết được thân phận của Tống Lương, trong lòng Lê Viễn Trung lập tức nhảy dựng lên.
Đây là tiểu thiếu gia của Tống gia đấy! Vậy mà lại bị treo lên thị chúng ở nơi này? Người của Tống gia mà biết được, còn không hộc máu được chắc!
Thấy Lê Viễn Trung không nói gì, Lâm Vũ lại cau mày hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì không?”
“Không...không có!” Lê Viễn Trung vội vàng lắc đầu: “Tôi lập tức đi làm!”
Nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, Tống Lương lập tức phãi “Các người dám làm vậy với tôi, Tống gia sẽ không tha cho các người đâu!”
Lâm Vũ nghe vậy, lập tức vỗ trán một cái, lại dặn dò Lê Viễn Trung: “Tìm thứ gì đó nhét vào mồm anh ta, tránh làm ồn tới người trong trường học.”
“Vâng!” Lê Viễn Trung gật đầu, lập tức đi làm.
Tống Lương thấy vậy, bỗng hốt hoảng gào lên...