Mục lục
Hộ Quốc Chiến Thần (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thuộc hạ đã rõ!”

Lạc Trường Phong đột nhiên rút trường đao sau lưng ra, một luồng sáng như tia sét lóe lên.

Xoẹt!

Một ánh sáng trắng lóe lên, một ngón tay đứt lìa, bay lên cùng những tia máu.

Mạnh Húc đau đến mức toàn thân co rúm, nước mắt ào ào chảy ra, nhưng lại cứng rắn bịt chặt lấy miệng, không dám phát ra một âm thanh nào.

Trường đao lại một lần nữa được cắm vào vỏ đao sau lưng, Lạc Trường Phong cũng lại lần nữa quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Vũ.

Lâm Vũ khẽ gật đầu tán thưởng: “Tốt lắm, đao pháp của anh lại tiến bộ không ít.”

Nếu không phải người luyện võ, thì vĩnh viễn không thể nào hiểu rõ một đao này của Lạc Trường Phong.

Vững, chuẩn, tàn nhẫn!

Chỉ có khống chế tốt ba điểm này, mới có thể chỉ chém đứt một ngón tay mà không làm tổn thương các ngón tay khác.

Điều này nói rõ, đao của Lạc Trường Phong đã hoàn toàn bị chủ nhân kiểm soát.

Nghe lời tán thưởng của Lâm Vũ, Lạc Trường Phong lại không dám có chút kiêu ngạo nào, khiêm tốn nói: “Đều nhờ ngài dạy tốt.”

Lâm Vũ gật đầu: “Anh ở lại! Những người khác lập tức rút lui, trở về vị trí của mình, không được có sai sót!”

Chu Tước Vệ, người ngoài chỉ cho rằng Lạc Trường Phong là quân chủ Chu Tước.

Nhưng lại không biết, ý nghĩa tồn tại của Chu Tước Vệ, là để xử lý những việc đặc thù của bảy tỉnh phía Bắc.

Phía Nam tuy là không có chiến tranh, nhưng kinh tế phát triển, thỉnh thoảng cũng có chuyện lạ xảy ra.

Mọi người đều tới nghênh đón hắn, nếu có chuyện gì bất chợt xảy ra, khó tránh xảy ra sai sót.

“Rõ!”

Hàng ngàn giọng nói đồng thanh vang lên, Chu Tước Vệ nhanh chóng rời đi một cách trật tự.

Lâm Vũ bước ra ngoài.

Vừa đi vài bước chợt dừng lại, ánh mắt lướt qua hai mẹ con kia, cuối cùng nhìn tới Mạnh Húc.

“Nếu dám trút giận lên mẹ con họ, trên dưới Mạnh gia, diệt tận gốc!”

Lời vừa dứt, khí thế cũng phóng ra.

Khí thế áp đảo vạn vật.

Quản gia và hàng trăm vệ sĩ đều không chịu nổi, đồng loạt quỳ bò dưới đất, gắng sức gật đầu.

Lâm Vũ không thèm nhìn bọn chúng thêm một cái, nhấc bước đi ra.

Cho dù họ đã ra khỏi sân bay, tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ra tại chỗ, rất lâu cũng vẫn chưa hồi lại.

Lạc Trường Phong theo sát bước chân của Lâm Vũ, cắn răng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi Lâm gia sao?”

. Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.

“Nếu anh đã biết ngày mai là đại thọ của Lâm Đông Lai thì sao còn phải hỏi nữa?” Ánh mắt Lâm Vũ nhìn về phía xa, trong mắt là sự lạnh lẽo.

“Thuộc hạ đã rõ!” Sự lạnh lẽo trong mắt Lạc Trường Phong lóe lên.

Anh ta biết, Mục Bắc Vương muốn đến nhà họ Lâm vào ngày đại thọ của Lâm Đông Lai.

Ngày đại thọ, cũng là ngày giỗ của Lâm Đông Lai!

Phía trước xe, Lạc Trường Phong mở cửa xe cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ vừa định lên xe, một chiếc xe BMW màu đỏ lao tới.

Cách lớp kính chắn gió, Lâm Vũ đã nhìn rõ khuôn mặt người lái xe.

“Người đón tôi đã đến rồi.”

Lâm Vũ khẽ mỉm cười, căn dặn Lạc Trường Phong: “Tôi đến vội quá, chưa kịp chuẩn bị quà, anh thay tôi chuẩn bị một phần quà long trọng, gửi tới Thẩm gia.”

“Rõ!”

Lạc Trường Phong nhận lệnh, nhanh chóng lái xe rời đi.

Cũng cùng lúc này, chiếc xe đỏ dừng bên cạnh Lâm Vũ.

Cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ló ra khỏi cửa sổ ô tô.

Mắt ngọc mày ngài, hoa nhường nguyệt thẹn.

Mười lăm năm không gặp, cô bé mít ướt năm nào giờ đã thành thiếu nữ xinh xắn.

Thẩm Khanh Nguyệt liếc nhìn tấm ảnh trên điện thoại một cái, lúc này mới nói: “Lên xe đi.”

Lâm Vũ khẽ gật đầu, vòng qua bên hông xe.

Vừa mới định mở cánh cửa bên ghế phó lái, Thẩm Khanh Nguyệt lại lần nữa lên tiếng: “Ngồi đằng sau là được rồi.”

Lâm Vũ thuận theo lời cô, ngồi vào ghế đằng sau.

Chiếc xe khởi động, quay đầu đi về phía Thẩm gia.

Lâm Vũ ngước mắt, mỉm cười hỏi. “Sao ông nội không đến?”

Thẩm Khanh Nguyệt nhíu mày: “Anh còn muốn một trưởng bối như ông ấy tới đón vãn bối như anh sao?”

“Cách biệt mười lăm năm không gặp, anh chỉ là quá ngóng được gặp ông ấy thôi.” Lâm Vũ lắc đầu cười khẽ, lại hỏi: “Em hình như không thích anh lắm nhỉ.”

“Chẳng có gì là thích với không thích cả.”

Thẩm Khanh Nguyệt vẫn bình thản như cũ: “Tôi và anh tuy là có hôn ước, nhưng đó đều là do người lớn đặt ra khi chúng ta còn nhỏ, từ khi tôi hiểu chuyện đến giờ, chưa từng thừa nhận tờ giấy hôn ước đó! Nếu tôi có gả cho anh, thì nhất định là vì tôi có tình cảm với anh, chứ không phải vì một tờ giấy hôn ước kia.”

“Ông nội chưa nói với em về chuyện của anh à?” Lâm Vũ hơi ngạc nhiên.

“Chuyện của anh, còn cần phải nhắc sao?” Thẩm Khanh Nguyệt hất nhẹ mái tóc, lạnh lùng đáp: “Tôi thấy, đại đa số người Giang Bắc đều biết chuyện của anh.”

Ờm….

Xem ra ông cụ thật sự chưa kể với cô ấy về chuyện của hắn tại Bắc Cảnh.

Cũng chưa từng nói cho cô ấy biết hắn còn một thân phận khác là Mục Bắc Vương.

Ông cụ làm vậy rốt cuộc là có ý gì?

Lâm Vũ nhắm mắt suy nghĩ.

Một lúc sau, hắn đã hiểu ra.

Ông cụ làm như vậy, chắc chắn là muốn cho hắn nhìn thấy con người thật của Thẩm Khanh Nguyệt, chứ không phải một Thẩm Khanh Nguyệt bị quyền thế của hắn làm cho mê muội.

“Em có thể từ hôn.”

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ lên tiếng.

“Thật sao?” Mắt Thẩm Khanh Nguyệt sáng rỡ, ngạc nhiên hỏi.

Vốn cô cũng không bằng lòng đến đón Lâm Vũ.

Vì muốn nhân lúc ở trên đường, nhắc chuyện gỡ bỏ hôn ước với Lâm Vũ nên mới đồng ý yêu cầu của ông nội.

Giờ Lâm Vũ lại chủ động nhắc tới chuyện này, đúng là đỡ mất công cô nghĩ cách mở lời.

“Dưa chín ép thì không ngọt mà.”

Lâm Vũ gật đầu khẽ cười, “Hủy hôn ước, anh nhận em làm em gái, vẫn sẽ bảo vệ em cả đời!”

Nhắc tới em gái, trong lòng Lâm Vũ lại đau đớn.

Cũng tốt, mười lăm năm trước không bảo vệ được em gái ruột, quãng đời sau này sẽ bảo vệ người em gái này!

“Tôi đâu cần anh bảo vệ, anh cứ lo cho chính mình đi là được rồi.”

Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu thở dài: “Anh không nên trở về! Lâm gia bây giờ đã sớm không còn là Lâm gia của mười lăm năm về trước! Lâm gia đứng đầu trong năm gia tộc giàu có nhất Giang Bắc, nếu bọn họ biết anh đã về, chỉ e là anh có mọc cánh cũng không thoát được. ”

“Anh cũng không còn là Lâm Vũ của mười lăm năm trước.” Sự tàn nhẫn trong mắt Lâm Vũ lóe lên, rồi nhanh chóng biến mất.

Thẩm Khanh Nguyệt tự động bỏ qua lời của hắn, lại kéo về chủ đề trước: “Con người của ông nội, nói hay thì là trượng nghĩa, nói không hay thì là cố chấp! Nếu tôi chủ động nhắc tới chuyện hủy bỏ hôn ước, ông ấy nhất định là không đồng ý, cho nên, chuyện này hay là anh nói đi.”

“Được!” Lâm Vũ đồng ý, rồi lại lần nữa nhắm mắt lại.

“Cảm ơn!”

Thẩm Khanh Nguyệt nhìn vào kính chiếu hậu, trong lòng thầm tò mò.

Mười lăm năm nay rốt cuộc Lâm Vũ đã trải qua những chuyện gì.

Rõ ràng người này mới hai mươi hai tuổi, nhưng trông lại giống như một ông già.

Chỉ e là đã chịu không ít khổ cực!

Lần này anh ta trở về Giang Bắc, cũng không biết có thể sống sót trở ra không.

Haizz!

Biết rõ trong núi có hổ, cớ sao cứ phải lên núi chứ?

Ngoại trừ lo lắng, Thẩm Khanh Nguyệt còn tò mò hỏi: “Người vừa rồi đứng cùng với anh là bạn anh à?””

“Anh ta là Lạc Trường Phong.” Lâm Vũ nhắm mắt đáp.

“Lạc Trường Phong?”

Thẩm Khanh Nguyệt nhướng mày: “Cái tên này nghe quen thế nhỉ! Hình như nghe qua ở đâu rồi.”

“Anh ta nổi tiếng hơn anh.” Lâm Vũ mỉm cười.

Tứ đại chiến thần, đúng là đều nổi tiếng hơn hắn.

Danh tiếng của hắn chỉ có một số ít người biết tới.

Nhưng danh tiếng của tứ đại chiến thần thì gần như là ai cũng nghe danh.

Đặc biệt là Lạc Trường Phong còn là quân chủ phụ trách quân vụ của bảy tỉnh phía Nam.

Ở bảy tỉnh phía Nam, tên tuổi của hắn hẳn là chưa có ai nghe qua.

Mà Giang Bắc lại thuộc phạm vi quản lí của bảy tỉnh phía Nam.

Thẩm Khanh Nguyệt tò mò hỏi: “Tôi thấy quần áo của anh ta khá là lạ, chắc không phải anh ta là diễn viên quần chúng đấy chứ?”

Lâm Vũ cong khóe miệng cười, nói: “Chút nữa anh ta sẽ tới, em có thể trực tiếp hỏi anh ta.”

Anh ta tới Thẩm gia làm gì?

Thẩm Khanh Nguyệt trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng thấy Lâm Vũ nhắm mắt giả vờ ngủ, cho rằng hắn không vui vì chuyện hủy bỏ hôn ước, nên cũng không hỏi thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK