"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: 'Không phải đề phòng tôi, người muốn giết tôi không phải ông ấy!"
"Vậy thì tại sao?" Lạc Trường Phong khó hiểu nói.
"Đồ đần!" Thấy Lạc Trường Phong vẫn không rõ, Lâm Vũ lập tức cười mắng: "Chẳng lẽ anh không biết đám thế gia ở kinh thành có tính cách thế nào?”
"Ở kinh thành có thế gia nào không có một hai thiếu gia ăn chơi trác táng? Nếu chỉ có Đằng gia là cả nhà anh tài, không hợp với những thế gia kinh thành thì
chẳng phải trở thành mục tiêu cho mọi người nhắm vào sao?”
"Nếu là ngoài sáng thì đương nhiên Đằng gia không sợ! Nhưng ngạn ngữ có một câu rất hay, 'Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (1)! Hiểu chưa?"
(1) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng)
Lạc Trường Phong trầm mặc rồi lại rơi vào trầm tư. Thật lâu sau Lạc Trường Phong mới lộ vẻ hiểu ra.
Lạc Trường Phong bội phục nhìn Lâm Vũ rồi nói: "Vậy lão lãnh đạo có biết chuyện giữa Đằng Hiếu và Tống gia không?”
"Có biết không cũng không quan trọng." Lâm Vũ cười ha ha: “Trước đó anh biết người nhà họ Tống đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy không?”
Lạc Trường Phong cứng lại rồi lúng túng lắc đầu. "Vậy không phải có kết quả rồi sao." Lâm Vũ nhún vai nói.
Lúc hai người nói chuyện thì một Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu đã chịu đứng nghiêm.
Lâm Vũ đứng dậy cười nói thôi, chúng ta đi xem tư thế đứng nghiêm của Đằng ngũ thiếu có đúng tiêu chuẩn không."
Lạc Trường Phong đứng dậy theo, lại nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Ngài đã hiểu ý của lão lãnh đạo mà còn giúp ông ấy dạy dỗ Đằng Hiếu?”
"Chưa tới mức dạy dỗ, chỉ cho anh ta một bài học." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Để anh ta hiểu không phải tất cả mọi người đều e ngại thân phận Đằng ngũ thiếu,
tránh ngày nào đó anh ta thật sự làm ra chuyện gì làm người người oán trách."
Sau khi hiểu ý của hẳn, Lạc Trường Phong lập tức bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngài thật là rảnh rỗi."
Hai người cười nói đi ra bên ngoài.
Đẳng Hiếu đã được để xuống.
Dưới ánh nắng chói chang, Đăng Hiếu cố gắng đứng thẳng người dậy duy trì tư thế đứng nghiêm.
Không tính là đặc biệt tiêu chuẩn, nhưng đối với người một chưa từng nhập ngũ thì cũng không tệ.
"Cũng không tệ lắm!" Lâm Vũ thấy thế thì lập tức lộ ra nụ cười: “Chí ít ở
phương diện này thì anh còn xứng đáng với họ 'Đằng'. Nghe Lâm Vũ trêu chọc, Đằng Hiếu lập tức hận đến nghiến răng.
Nhưng vừa rồi mới nếm mùi đau khổ nên anh ta cũng không dám giở thói thiếu gia với bọn Lâm Vũ nữa.
Thấy hắn không lên tiếng, Lâm Vũ không khỏi hài lòng gật đầu rồi ra lệnh cho Chu Tước Vệ canh giữ ở nơi đó: "Canh chừng anh ta, dám lơi lỏng thì tiếp tục tra tấn!"
"Vâng!" Chu Tước Vệ nhận lệnh.
Lâm Vũ quay người trở lại trong nhà.
Bên ngoài, Đăng Hiếu cố gắng duy trì tư thế quân đội.
Nhưng từ nhỏ anh ta đã sống an nhàn sung sướng, chỉ trong giây lát đã bị ánh nắng gay gắt làm chảy đầy mồ hôi, trên mặt đau rát, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Không đến hai giờ Đằng Hiếu đã té xỉu dưới ánh nắng chói chang.
Nhưng bọn Lâm Vũ không nuông chiều mà dùng một ca nước lạnh giội tỉnh rồi bắt anh ta tiếp tục đứng.
Lúc mặt trời lặn, khi Đăng Nghĩa đến phủ đệ của Lạc Trường Phong thì Đăng Hiếu còn đang đứng nghiêm.
Nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng, không có chút tiêu chuẩn nào cả.
"Anh hai, cứu mạng..." Nhìn thấy Đằng Nghĩa, Đăng Hiếu không nhịn được nữa mà kêu khóc cầu cứu.
"Đứng vững cho ông, ưỡn a ưỡn ẹo làm mất mặt Đẳng gia!"
Đằng Nghĩa giận mắng một tiếng rồi không để ý tới Đằng Hiếu mà trực tiếp đi vào nhà. .
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Nhìn thấy bọn Lâm Vũ trong nhà, Đăng Nghĩa lập tức chạy đến rồi bắt lấy Lạc Trường Phong, thở hổn hển hỏi: "Anh biết chợ Quỷ Sương không?"
"Vậy thì tại sao?" Lạc Trường Phong khó hiểu nói.
"Đồ đần!" Thấy Lạc Trường Phong vẫn không rõ, Lâm Vũ lập tức cười mắng: "Chẳng lẽ anh không biết đám thế gia ở kinh thành có tính cách thế nào?”
"Ở kinh thành có thế gia nào không có một hai thiếu gia ăn chơi trác táng? Nếu chỉ có Đằng gia là cả nhà anh tài, không hợp với những thế gia kinh thành thì
chẳng phải trở thành mục tiêu cho mọi người nhắm vào sao?”
"Nếu là ngoài sáng thì đương nhiên Đằng gia không sợ! Nhưng ngạn ngữ có một câu rất hay, 'Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng (1)! Hiểu chưa?"
(1) Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng)
Lạc Trường Phong trầm mặc rồi lại rơi vào trầm tư. Thật lâu sau Lạc Trường Phong mới lộ vẻ hiểu ra.
Lạc Trường Phong bội phục nhìn Lâm Vũ rồi nói: "Vậy lão lãnh đạo có biết chuyện giữa Đằng Hiếu và Tống gia không?”
"Có biết không cũng không quan trọng." Lâm Vũ cười ha ha: “Trước đó anh biết người nhà họ Tống đã từng làm nhiều chuyện xấu như vậy không?”
Lạc Trường Phong cứng lại rồi lúng túng lắc đầu. "Vậy không phải có kết quả rồi sao." Lâm Vũ nhún vai nói.
Lúc hai người nói chuyện thì một Chu Tước Vệ đến báo Đằng Hiếu đã chịu đứng nghiêm.
Lâm Vũ đứng dậy cười nói thôi, chúng ta đi xem tư thế đứng nghiêm của Đằng ngũ thiếu có đúng tiêu chuẩn không."
Lạc Trường Phong đứng dậy theo, lại nghi hoặc nhìn Lâm Vũ: “Ngài đã hiểu ý của lão lãnh đạo mà còn giúp ông ấy dạy dỗ Đằng Hiếu?”
"Chưa tới mức dạy dỗ, chỉ cho anh ta một bài học." Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Để anh ta hiểu không phải tất cả mọi người đều e ngại thân phận Đằng ngũ thiếu,
tránh ngày nào đó anh ta thật sự làm ra chuyện gì làm người người oán trách."
Sau khi hiểu ý của hẳn, Lạc Trường Phong lập tức bất đắc dĩ cười một tiếng: “Ngài thật là rảnh rỗi."
Hai người cười nói đi ra bên ngoài.
Đẳng Hiếu đã được để xuống.
Dưới ánh nắng chói chang, Đăng Hiếu cố gắng đứng thẳng người dậy duy trì tư thế đứng nghiêm.
Không tính là đặc biệt tiêu chuẩn, nhưng đối với người một chưa từng nhập ngũ thì cũng không tệ.
"Cũng không tệ lắm!" Lâm Vũ thấy thế thì lập tức lộ ra nụ cười: “Chí ít ở
phương diện này thì anh còn xứng đáng với họ 'Đằng'. Nghe Lâm Vũ trêu chọc, Đằng Hiếu lập tức hận đến nghiến răng.
Nhưng vừa rồi mới nếm mùi đau khổ nên anh ta cũng không dám giở thói thiếu gia với bọn Lâm Vũ nữa.
Thấy hắn không lên tiếng, Lâm Vũ không khỏi hài lòng gật đầu rồi ra lệnh cho Chu Tước Vệ canh giữ ở nơi đó: "Canh chừng anh ta, dám lơi lỏng thì tiếp tục tra tấn!"
"Vâng!" Chu Tước Vệ nhận lệnh.
Lâm Vũ quay người trở lại trong nhà.
Bên ngoài, Đăng Hiếu cố gắng duy trì tư thế quân đội.
Nhưng từ nhỏ anh ta đã sống an nhàn sung sướng, chỉ trong giây lát đã bị ánh nắng gay gắt làm chảy đầy mồ hôi, trên mặt đau rát, quần áo cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Không đến hai giờ Đằng Hiếu đã té xỉu dưới ánh nắng chói chang.
Nhưng bọn Lâm Vũ không nuông chiều mà dùng một ca nước lạnh giội tỉnh rồi bắt anh ta tiếp tục đứng.
Lúc mặt trời lặn, khi Đăng Nghĩa đến phủ đệ của Lạc Trường Phong thì Đăng Hiếu còn đang đứng nghiêm.
Nhưng hiện tại anh ta chỉ có thể miễn cưỡng đứng, không có chút tiêu chuẩn nào cả.
"Anh hai, cứu mạng..." Nhìn thấy Đằng Nghĩa, Đăng Hiếu không nhịn được nữa mà kêu khóc cầu cứu.
"Đứng vững cho ông, ưỡn a ưỡn ẹo làm mất mặt Đẳng gia!"
Đằng Nghĩa giận mắng một tiếng rồi không để ý tới Đằng Hiếu mà trực tiếp đi vào nhà. .
Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Nhìn thấy bọn Lâm Vũ trong nhà, Đăng Nghĩa lập tức chạy đến rồi bắt lấy Lạc Trường Phong, thở hổn hển hỏi: "Anh biết chợ Quỷ Sương không?"