Không cần suy nghĩ, Lâm Vũ kéo Thẩm Khanh Nguyệt về phía sau, nắm lấy cổ tay Diêm Thiền, trong mắt có sát ý: "Diêm Thiền! Cô thật sự cho rằng tôi không dám giết cô sao?"
“Nhưng anh đâu có giết em.” Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.
Lâm Vũ hơi khựng lại, trong giây lát không nói nên lời.
Thành thật mà nói, trừ khi bắt đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không ra tay với Diêm Thiền.
Nếu hắn tàn nhãn như vậy, cô ta đã chết từ lâu rồi! "Lâm Vũ, đừng kích động, có gì từ từ nói." Nhìn thấy hai người đều căng thẳng, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng bước tới,
kéo lấy Lâm Vũ: "Hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, đừng la hét giết chóc nữa, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi."
"Đúng vậy”
Tuyên Vân Lam cũng tiến lên một bước: "Tiểu Vũ, cô Diêm đang đùa với con thôi, cô ấy có thể cứu con bằng mọi giá chứng tỏ cô ấy không phải người xấu."
"Cô ta (con) không đùa!" Hai người đồng thanh nói. Tuyên Vân Lam có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ nhìn Diêm Thiền.
Nếu không có Thẩm Khanh Nguyệt, bà ấy cũng không ngại để Diêm Thiền làm con dâu mình nhưng tình hình hiện tại, không biết phải giải quyết như thế nào.
"Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi thật sự không muốn giết cô, nhưng cô đừng ép tôi!" Lâm Vũ nắm chặt cổ tay Diêm Thiền: "Cô có thể ra tay với Khanh Nguyệt, bao gồm bất kỳ ai trong điện Diêm La! Xem xem cô có thể thành công hay không!
"Nhưng tôi nhắc nhở cô, tôi chỉ cho cô ba cơ hội!"
"Nếu như ba lần không giết được cô ấy, tốt nhất cô nên từ bỏ!”
"Nếu dám có lần thứ tư, điện Diêm La, chó gà cũng không tha!"
"Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói cho cha cô biết tất cả thỏa thuận giữa chúng ta, không thiếu một chữ!"
Chuyện đến nước này, chỉ có thể làm như vậy thôi. Hãy cho cô ta ba cơ hội, không có lỗi với cô ta, không có lỗi với Diêm Sùng! Nếu là người khác, hắn sẽ không cho dù chỉ là một cơ hội!
Ba cơ hội để khiến mình yên tâm. Hắn cũng có niềm tin tuyệt đối rằng việc tấn công của Diêm Thiền sẽ không bao giờ thành công!
Nói xong, Lâm Vũ buông tay Diêm Thiền ra, nói: "Bây giờ cô có thể bắt đầu kế hoạch!"
"Có vẻ như anh thực sự hạ quyết tâm rồi."
Diêm Thiền ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười khổ và tự nhủ: “Người mà Mục Bắc Vương anh quyết tâm bảo vệ, em có thể giết được sao?”
"Không thể!" Vẻ mặt Lâm Vũ đầy tự tin.
"Em thực sự không thể giết cô ta." Diêm Thiền khế gật đầu, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười: "Nhưng, em có thể tự sát!"
Lâm Vũ giật mình, từ bỏ ý nghĩ thuyết phục cô ta, quay người lại, tuyệt tình nói: "Đó là việc của cô! Nếu muốn chết thì hãy tránh chết xa một chút, đừng lảng vảng trước mặt tôi."
Hắn không muốn tuyệt tình nhưng không thể không tuyệt tình. Không thể cho Diêm Thiền hy vọng.
Với tính cách của cô ta, chỉ cần cho cô ta một tia hy vọng thì sẽ khó có thể thoát khỏi cô tay.
"Anh thật tuyệt tình!"
Một hàng nước mắt từ trên mặt Diêm Thiền rơi xuống, vẻ mặt không cam tâm hỏi: “Rốt cuộc em thua kém cô ta ở điểm gì chứ?”
“Xét về gia thế, em hơn cô ta gấp trăm lần!” "Xét về ngoại hình, em không hề thua kém cô taI" "Xét về thực lực, cô ta thậm chí còn không xứng để xách dép cho eml"
"Xét về tài năng, công ty mà cô ta dày công điều hành chỉ sau mười ngày đã bị em đánh bại!"
Diêm Thiềm không cam tâm, tiếng than thở như đỗ quyên.
Giọng khóc đầy ai oán, ngay cả tình địch như Thẩm Khanh Nguyệt cũng cảm thấy có chút thương hại cô ta.
Lâm Vũ quay lưng lại với Diêm Thiền, lạnh nhạt nói mọi mặt, cô ấy vẫn là người tôi thích, cô ấy vẫn là người tôi muốn cưới ho dù cô hơn cô ấy về
Tim Diêm Thiền lại đau nhói.
Im lặng một lúc, cô ta từ từ lau nước mắt, trên mặt lại nở nụ cười.
"Lâm Vũ, em đã từng nói, em là người phụ nữ của anh! Trừ phi, em chết!"
Vừa dứt lời, một con dao găm đột nhiên xuất hiện trong tay Diêm Thiền. "Đừng!" Mọi người hét lên.
Nhưng không kịp nữa rồi, Diêm Thiền cầm dao găm tự đâm vào tim mình...
“Nhưng anh đâu có giết em.” Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.
Lâm Vũ hơi khựng lại, trong giây lát không nói nên lời.
Thành thật mà nói, trừ khi bắt đắc dĩ, nếu không hắn sẽ không ra tay với Diêm Thiền.
Nếu hắn tàn nhãn như vậy, cô ta đã chết từ lâu rồi! "Lâm Vũ, đừng kích động, có gì từ từ nói." Nhìn thấy hai người đều căng thẳng, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng bước tới,
kéo lấy Lâm Vũ: "Hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, đừng la hét giết chóc nữa, ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi."
"Đúng vậy”
Tuyên Vân Lam cũng tiến lên một bước: "Tiểu Vũ, cô Diêm đang đùa với con thôi, cô ấy có thể cứu con bằng mọi giá chứng tỏ cô ấy không phải người xấu."
"Cô ta (con) không đùa!" Hai người đồng thanh nói. Tuyên Vân Lam có chút ngại ngùng, bất đắc dĩ nhìn Diêm Thiền.
Nếu không có Thẩm Khanh Nguyệt, bà ấy cũng không ngại để Diêm Thiền làm con dâu mình nhưng tình hình hiện tại, không biết phải giải quyết như thế nào.
"Bây giờ tôi có thể nói cho cô biết, tôi thật sự không muốn giết cô, nhưng cô đừng ép tôi!" Lâm Vũ nắm chặt cổ tay Diêm Thiền: "Cô có thể ra tay với Khanh Nguyệt, bao gồm bất kỳ ai trong điện Diêm La! Xem xem cô có thể thành công hay không!
"Nhưng tôi nhắc nhở cô, tôi chỉ cho cô ba cơ hội!"
"Nếu như ba lần không giết được cô ấy, tốt nhất cô nên từ bỏ!”
"Nếu dám có lần thứ tư, điện Diêm La, chó gà cũng không tha!"
"Ngoài ra, tôi cũng sẽ nói cho cha cô biết tất cả thỏa thuận giữa chúng ta, không thiếu một chữ!"
Chuyện đến nước này, chỉ có thể làm như vậy thôi. Hãy cho cô ta ba cơ hội, không có lỗi với cô ta, không có lỗi với Diêm Sùng! Nếu là người khác, hắn sẽ không cho dù chỉ là một cơ hội!
Ba cơ hội để khiến mình yên tâm. Hắn cũng có niềm tin tuyệt đối rằng việc tấn công của Diêm Thiền sẽ không bao giờ thành công!
Nói xong, Lâm Vũ buông tay Diêm Thiền ra, nói: "Bây giờ cô có thể bắt đầu kế hoạch!"
"Có vẻ như anh thực sự hạ quyết tâm rồi."
Diêm Thiền ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, cười khổ và tự nhủ: “Người mà Mục Bắc Vương anh quyết tâm bảo vệ, em có thể giết được sao?”
"Không thể!" Vẻ mặt Lâm Vũ đầy tự tin.
"Em thực sự không thể giết cô ta." Diêm Thiền khế gật đầu, trên mặt đột nhiên hiện lên nụ cười: "Nhưng, em có thể tự sát!"
Lâm Vũ giật mình, từ bỏ ý nghĩ thuyết phục cô ta, quay người lại, tuyệt tình nói: "Đó là việc của cô! Nếu muốn chết thì hãy tránh chết xa một chút, đừng lảng vảng trước mặt tôi."
Hắn không muốn tuyệt tình nhưng không thể không tuyệt tình. Không thể cho Diêm Thiền hy vọng.
Với tính cách của cô ta, chỉ cần cho cô ta một tia hy vọng thì sẽ khó có thể thoát khỏi cô tay.
"Anh thật tuyệt tình!"
Một hàng nước mắt từ trên mặt Diêm Thiền rơi xuống, vẻ mặt không cam tâm hỏi: “Rốt cuộc em thua kém cô ta ở điểm gì chứ?”
“Xét về gia thế, em hơn cô ta gấp trăm lần!” "Xét về ngoại hình, em không hề thua kém cô taI" "Xét về thực lực, cô ta thậm chí còn không xứng để xách dép cho eml"
"Xét về tài năng, công ty mà cô ta dày công điều hành chỉ sau mười ngày đã bị em đánh bại!"
Diêm Thiềm không cam tâm, tiếng than thở như đỗ quyên.
Giọng khóc đầy ai oán, ngay cả tình địch như Thẩm Khanh Nguyệt cũng cảm thấy có chút thương hại cô ta.
Lâm Vũ quay lưng lại với Diêm Thiền, lạnh nhạt nói mọi mặt, cô ấy vẫn là người tôi thích, cô ấy vẫn là người tôi muốn cưới ho dù cô hơn cô ấy về
Tim Diêm Thiền lại đau nhói.
Im lặng một lúc, cô ta từ từ lau nước mắt, trên mặt lại nở nụ cười.
"Lâm Vũ, em đã từng nói, em là người phụ nữ của anh! Trừ phi, em chết!"
Vừa dứt lời, một con dao găm đột nhiên xuất hiện trong tay Diêm Thiền. "Đừng!" Mọi người hét lên.
Nhưng không kịp nữa rồi, Diêm Thiền cầm dao găm tự đâm vào tim mình...